Ta ngước đầu  vầng trăng  trời, nước mắt bất ngờ rơi xuống.
“Liễu Triêu Minh, đừng  theo  nữa. Từ giờ về , hãy xem như chúng   từng quen  .”
Hắn  một tương lai tươi sáng, còn    còn xứng đáng nữa .
“Thu Hà, đừng như .”
Ta cúi đầu, giọng  nhỏ : “Không cần ngươi quản, vốn dĩ   chẳng    gì.”
“Miệng thì cứng rắn nhưng lòng  mềm yếu,    sắt đá như nàng nghĩ. Đừng tiếp tục nữa, nếu cứ như , nàng sẽ thất bại, sẽ đầy rẫy thương tích.”
Giọng Liễu Triêu Minh truyền đến từ phía .
Ta  đầu  , hai tay  nắm chặt,  trong bóng tối lờ mờ. Ta  thể  rõ vẻ mặt của .
“Ta tàn nhẫn hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm.”
Vào ban đêm, ánh nến lung linh. Ta thất thần chải tóc  gương đồng, một chiếc túi gấm “bụp” một tiếng rơi xuống,  đổ chiếc gương đồng của .
“Thái tử bảo ngươi đừng đến những nơi như  nữa.”
Một giọng nữ lạnh lùng đồng thời vang lên, chính là tên ám vệ nữ  ép  uống thuốc  .
Ta giật  vì tiếng động đột ngột, chiếc lược  tay rơi xuống đất. Vẫn còn kinh hoàng,  giận dữ quát: “Ngươi  lễ phép ? Ngươi   ngươi  đáng sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-14.html.]
“Ồ.”
Ta mở chiếc túi gấm , mắt trợn tròn. Tiền bạc lớn nhỏ cộng  cũng  hai ngàn lạng, cả đời    từng thấy nhiều tiền như .
“Đồng ý ?” Tên ám vệ  xà nhà thấy  lật  lật  đếm tiền nhiều , giọng điệu  trở nên thiếu kiên nhẫn.
Số tiền  càng  cho ý nghĩ kiếm tiền của  thêm vững chắc. Hóa  đột nhiên giàu   là cảm giác , chuyện  một đằng  một nẻo,  cũng   là   .
Ta hắng giọng: “Được ,  đồng ý.”
Ta chia mười mấy tờ ngân phiếu  giấu trong sách,  ván giường, trong ủng, trong túi áo choàng. Một ngàn lạng còn ,  bọc kỹ bốn lớp, cho  một cái hộp,  đào một cái hố  gốc cây hoa quế, chôn xuống.
Những chuyện  vui ngày hôm nay đều  niềm vui to lớn  xua tan. Cả   lâng lâng như đang mơ, như ở  mây, cả đêm  ngủ.
Lúc trời gần sáng,  mơ một giấc mơ. Mơ thấy  đang nuôi heo trong sân,   , mấy chục con heo mập ú đều biến thành heo vàng. Trong mơ,  ôm con heo vàng béo ú   ngậm miệng .
Sáng hôm , gối của  ướt sũng nước dãi.
Khi  còn đang thất thần, Tiểu Đào hoảng hốt chạy  gọi: “Không  , tiểu thư, Liễu Triêu Minh cho bà mai đến cầu hôn .”
Hoảng hốt chạy  tiền sảnh, Liễu Triêu Minh mặc một bộ y phục lụa màu xám nhạt mới tinh, cúi đầu   mái hiên, ngay cả tiền sảnh cũng   .
Chương Cẩm Xán lớn tiếng mắng: “Đừng tưởng ngươi đỗ cử nhân thì  thể trèo cao  nhà . Chương Thu Hà dù  kém cỏi đến  cũng là thứ nữ của phủ Thái phó, ngươi  gia thế gì, phụ      thể gả Chương Thu Hà cho ngươi.
Hơn nữa,  đây ngươi còn dụ dỗ nàng , ngươi còn mặt mũi nào đến đây cầu hôn? Chương Thu Hà còn chẳng thèm   như ngươi, ngươi từ bỏ cái ý nghĩ đó , mau dẫn bà mai  , thật là    hổ!”