Ân Cửu Dật đưa tay về phía ,  thuận thế đặt tay  .
Ngày  trời trong gió nhẹ,  đội phượng quan, khoác xiêm hồng, chính thức xuất giá.
Tuy   cảnh “mười dặm hồng trang”, nhưng cũng theo quy củ của trắc phi An Vương mà đủ sáu mươi bốn cỗ kiệu.
Gió khẽ lật một góc khăn hồng, trong tầm mắt mơ hồ hiện  tấm biển “Chương phủ”. Ta vội kéo khăn trùm xuống, tự  ngăn cách khỏi cảnh hân hoan huyên náo bên ngoài.
Trong tiếng trống chiêng rộn rã, đội nghênh  thuận lợi tiến  An Vương phủ.
Vừa đến tiền thính, đám  chợt xôn xao, tiếp đó là tiếng thái giám the thé:
“Thái tử điện hạ giá lâm—”
Qua lớp khăn hồng,    tiếng trang sức va chạm,  là giọng điệu bình  của Ân Cửu Thanh:
“Cô gần đây mới  hai cây ngọc như ý, đặc biệt dâng tặng hoàng , chúc mừng hoàng   thêm giai nhân.”
Một chữ “ thêm”, một câu “giai nhân”, lời lẽ cay nghiệt  từng , trong đó tràn đầy ý khinh bạc.
Ân Cửu Dật bình thản vỗ nhẹ mu bàn tay , đáp:
“Đa tạ Thái tử. Nếu Thái tử  bận chính vụ, chi bằng lưu  chứng lễ, lập tức sẽ cử hành bái đường.”
“Hoàng    lời, bản cung nào dám chối,  xin tuân mệnh.”
Dù khăn hồng che mặt,  vẫn cảm giác  một ánh  nóng rực b.ắ.n thẳng về phía . Ta  thẳng lưng,  chút nao núng. Là  phụ ,  nào cần tự ti.
Trong tiếng hô “Lễ thành, đưa  động phòng”,   dìu  tân phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-39.html.]
Ta vén khăn hồng,   gương đồng, lặng lẽ ngắm  con gái  trang điểm đoan trang nghiêm chỉnh trong gương mờ vàng,  thật lâu  mới tự tay tháo xuống từng cây trâm ngọc, tháo rời búi tóc cầu kỳ.
Tiểu Đào khuyên ngăn  , cuối cùng chỉ đành  bưng cho  một chậu nước.
Vừa rửa mặt xong, Ân Cửu Dật bưng một bát canh gà đẩy cửa bước . Thấy dáng vẻ của ,  khựng  một thoáng,   xuống cạnh bàn:
“Trong tiệc  món canh gà  cực ngon, nàng nếm thử ?”
“Đa tạ vương gia. Người sớm nghỉ ngơi ,   dám quấy rầy.”
Hắn gật đầu, ôm một chăn gấm thêu uyên ương, dừng  bên nhuyễn tháp.
Tay  cầm muỗng chợt khựng , ngơ ngác  theo bóng .
Hắn  đầu  , thả tay, chăn rơi “bộp” xuống nhuyễn tháp:
“Đêm tân hôn, bản vương sẽ ngủ ở đây.”
Ta lập tức hiểu , ngẩn  gật đầu như gà mổ thóc.
Không bao lâu ,  nhẹ nhàng leo lên giường.
Chiếc giường mềm quá mức,   xuống liền lún thành một hõm. Không  lót bao nhiêu lớp đệm,  lên như  đám mây bông,  khó lòng quen .
Trằn trọc hồi lâu, Ân Cửu Dật hẳn cũng  thấy động tĩnh, trong màn đêm khẽ hỏi:
“Ngủ   ?”
Ta mím chặt môi, do dự hồi lâu mới cất tiếng:
“Vương gia, cảm tạ   cưới .  nếu   mượn chuyện giữa  và Thái tử để mưu tính, thì con đường   thể  . Ta và …   như  tưởng.”