“Ai thèm lấy ngươi.” Ta hất tay  : “Đợi ngươi thi đỗ tiến sĩ,  sẽ miễn cưỡng suy nghĩ. Bằng   thà   cho nhà giàu, thà  chùa  ni cô, cũng  gả cho ngươi.”
Ta  thấy Liễu Triêu Minh bật , ánh nến nhảy nhót  đuôi mắt , giống như những cánh bướm đang bay lượn.
Hắn từ trong n.g.ự.c áo lấy  một cây trâm hoa mai, cài  tóc : “Mùa xuân năm ,  nhất định sẽ thi đậu.”
Ta theo bản năng  rút cây trâm   vứt , nhưng khi rút     nỡ ném xuống đất.
Quản gia Liễu nuôi  ăn học  dễ dàng,      tiết kiệm tiền trong bao lâu mới mua  cây trâm  cho .
Nghĩ đến đó, bàn tay   đưa  , cuối cùng vẫn  mặt , giấu cây trâm  gối.
Nhìn hành động lúng túng của , Liễu Triêu Minh  , hớn hở  ,   mặt  , nâng niu lau nước mắt cho .
Hắn bảo   giữ , đừng đối đầu với Chương Cẩm Xán, vì  như   chịu khổ chỉ  .
Hai hàng nước mắt  tuôn rơi,  vùi mặt  gối nức nở thành tiếng: “Ngươi  xem, vì  phụ    bao giờ để ý đến ,    c.h.ế.t  ông  cũng sẽ  đến   một cái . Người ngoài đều   là thứ nữ,  Chương Cẩm Xán chà đạp là  mệnh của , nhưng tại ? Vì  Chương Cẩm Xán đánh  , còn  thì  thể đánh trả, tại , tại  chứ?”
“Thu Hà, đó là  mệnh,   lý lẽ nào hết.” Liễu Triêu Minh quỳ bên giường , nhẹ nhàng vuốt lưng : “Thu Hà, nàng vì  mà nhẫn nhịn một chút   ,    cứ mãi  nàng đầy rầy thương tích. Giờ  là tháng Tám , nhịn thêm tám tháng nữa  , tám tháng nữa  nhất định sẽ thi đậu, đến lúc đó  sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”
Đây là lời tình tứ  nhất mà  từng ,  ngước đôi mắt nhòa lệ lên : “Vậy thì  nhất định  cố gắng học hành đó,  sẽ vì  mà bớt gây chuyện, ngoan ngoãn chờ  thi đậu,  nhất định   vẻ vang cho  đấy.”
Nhiều năm , khi   chuyện cũ,  mới thấy  khi  thật nực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-4.html.]
Ta  giao phó  bộ tương lai của  cho một  nam nhân,  động chờ đợi   cứu vớt.
Hành động đó thật ngu xuẩn vô cùng.
5
Ta   giường, thêu thùa gần một tháng trời. Trong  thời gian đó, Tiểu Đức Tử đến vài , mang theo một vài loại thuốc trị sẹo.
Ta  nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Ân Cửu Thanh, nếu    lo chuyện bao đồng,     nông nỗi .
Nghĩ  nghĩ ,   thấy  thật vô lý, đúng là lấy oán báo ân.
Tiểu Đào đỡ   dạo trong vườn,  khi ngắm hoa cúc xong,    hành lang thất thần, phía  vang lên tiếng trò chuyện.
Là đại ca của , Chương Chiếu Hành, và biểu  của , Lý Vinh Xuyên - thế tử của Võ An Hầu phủ.
Chương Chiếu Hành liếc   một cái  thờ ơ thu ánh mắt về, còn Lý Vinh Xuyên thì cứ  chằm chằm   rời, gạt Chương Chiếu Hành sang một bên,  thẳng đến bắt chuyện với . Đến khi Chiếu Hành nhíu mày giục ,  mới lưu luyến theo Chiếu Hành đến vấn an đại nương tử.
Sau đó,  cứ như một miếng cao da chó bám lấy , quan tâm  từng li từng tí,  vứt cũng  .
Lý Vinh Xuyên là cháu ngoại của đại nương tử, là con cháu độc nhất của Võ An Hầu phủ, tính tình kiêu căng, ngỗ ngược,  sinh  đầu to tai lớn, mặt đầy thịt.
Ta  thấy  chỉ  nôn,  mà  còn chép những bài thơ dâm tục để   buồn nôn, trả  cho  thì   tiếp tục kiên trì gửi đến.
Liễu Triêu Minh bảo  nhẫn nhịn,  cũng   còn cách nào khác, Lý Vinh Xuyên là thế tử cao quý,  thực sự  thể đắc tội.