Vì  ưa thích nam sắc,  thì chúng  coi như tỷ  , nắm tay cũng chẳng  gì lạ.
Thế nhưng   ưa thích nam sắc,   còn nắm tay ? Thật kỳ lạ.
Nếu  buông ,   cho là  chê  ?
Không ,   thể để  hiểu lầm. Ta đối với  cũng chỉ là thứ tình cảm trong sáng,  liên quan đến nam nữ.
 nếu   buông ,   cũng  ?
Hắn thật kỳ quái, thật sự coi  như tỷ  .
Ta mơ mơ hồ hồ để  dắt ,   lên xe ngựa liền  hổ, vội vàng rút tay .
“Nàng… nàng đang thẹn thùng ?” 
Hắn khó tin  , trong mắt ánh lên ánh sáng rạng rỡ, giống như  phát hiện chuyện gì mới mẻ. 
Một thoáng ,    vẻ  hiểu thấu: “Tiểu cô nương đều như , bề ngoài dù  mạnh mẽ, bên trong vẫn chỉ là đứa trẻ thôi.”
“Ta  !” Hai má  nóng bừng, lập tức biện giải: “Thật sự  ,  từ  tới nay vẫn luôn coi ngươi như… tỷ !”
“……”
Mày  nhíu chặt thành hình chữ xuyên, môi mím ,  vui sửa lời: “Là  !”
Xe ngựa lăn bánh  hoàng cung. Hoàng đế  giữa một chồng tấu chương, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén  lượt đảo qua gương mặt  và Ân Cửu Dật.
Một lát , sắc mặt ông trầm xuống, khí thế đế vương như núi đè ập đến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-44.html.]
“Quả thật là dung mạo xuất chúng, khó trách khiến cả hai đứa con của trẫm đều thần hồn điên đảo.”
Khuôn mặt uy nghiêm  như ác quỷ hiện hình, dọa  run rẩy co  ,  mắt tối sầm,  thể dần mềm nhũn.
Ta cố chống đỡ, run rẩy nắm chặt vạt váy, giọng cũng run run:
“Bẩm bệ hạ, thần tức  dám.”
Ta run rẩy quỳ xuống phía , chuẩn  sẵn sàng đón lấy lời lẽ nghiêm khắc hoặc cơn thịnh nộ như sấm sét của Hoàng đế.
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ  lòng  đưa tân phụ đến thăm ,     thế?” 
Ân Cửu Dật  nhẹ nhàng vuốt lưng ,   tiếp: “Nàng mới qua mười bảy, phụ hoàng dọa nàng như  để  gì?”
Hoàng đế hừ lạnh: “Trẫm là để cảnh tỉnh nàng. Đã gả cho   thì  an phận thủ thường, chớ gây thêm chuyện thị phi. Chuyện quá khứ  đáng nhắc .”
Ta run rẩy ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh  của Hoàng đế khi ông vuốt chòm râu. Ta sợ hãi cúi đầu xuống ngay.
“Xinh  là ân ban của trời,  khác  ghen tị cũng chẳng . Được  yêu mến, vốn chẳng   của ngươi. Chuyện  qua thì thôi, trẫm sẽ  truy xét nữa. Điều quan trọng là phu thê các ngươi  hòa thuận.”
Hoàng đế  đổi  nhanh. Khuôn mặt   còn đầy mây mù nay bỗng rạng rỡ,  sang nội giám bên cạnh :
“Phương Tùy An, khanh thấy đó, hai đứa nó quả là xứng đôi, tương lai sinh  hoàng tôn nhất định sẽ khôi ngô tuấn tú.”
“Thánh thượng  chí .” Thái giám khom , tay cầm phất trần, khẽ  theo.
“Được ,  thăm mẫu phi các ngươi một lát, tối  đây cùng trẫm dùng cơm. Trẫm còn  tấu chương cần phê,  như ngươi cả ngày chẳng   việc chính sự nào.”
Theo Ân Cửu Dật bước  khỏi điện,  vẫn còn bàng hoàng, khó tin vị lão nhân   với vẻ mặt từ ái nhân hậu   chính là bậc quân chủ mà thế nhân đều  sát phạt quyết đoán, hành sự quả quyết.