Vẻ mặt của thị vệ  quá mức quái dị, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn trào dâng trong đầu, tim  nhảy đến tận cổ họng,  rõ vì   thấy căng thẳng khác thường.
Ta vội vàng nhấc váy chạy , luống cuống suýt nữa ngã lăn  nền tuyết.
Đến cổng viện, một chiếc cáng phủ vải trắng  vặn  khiêng ngang qua  mặt .
“Trắc phi nương nương.” Thị vệ khiêng cáng cúi đầu hành lễ.
 lúc , một bàn tay sơn móng tím sẫm đột ngột rủ xuống, vắt bên mép cáng. Từng giọt m.á.u từ lòng bàn tay rơi tách tách xuống đất, loang đỏ  nền tuyết trắng, tựa như nở rộ những đóa mai đỏ rùng rợn.
Cảnh tượng  khiến   lạnh buốt cả tim gan,  chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn tức, khí nóng dồn lên cổ, tưởng như tim  nhảy khỏi lồng ngực.
Thị vệ vội vàng khiêng cáng .
Ta  c.h.ế.t lặng tại chỗ, tay đập liên hồi lên ngực, cố gắng   bình tĩnh .
 ngay khi thấy đôi chân trắng nõn thò  khỏi cáng, lý trí  dựng lên  lập tức sụp đổ.
Ta dựa sát  tường, run rẩy thở gấp  ngừng — đó rõ ràng là t.h.i t.h.ể của Nhạn Nhạn.
Trong phòng, giọng Lục Ngữ Dung sắc nhọn quát vang:
“Nói! Đêm qua nàng   đây bằng cách nào?”
Gã sai vặt hầu hạ bên  Ân Cửu Dật quỳ rạp  đất, run rẩy cầu xin:
“Vương phi tha mạng! Tiểu nhân thật sự  …”
“Bình thường Vương gia đối đãi ngươi chẳng tệ,  ngươi dám? Đêm qua vốn là ngươi canh gác, nàng    lẻn  ?” Lục Ngữ Dung giận dữ, nắm tay dộng rầm rầm xuống bàn, chấn động cả gian phòng.
Phương Hận Ngọc đè bàn tay đang gõ của Lục Ngữ Dung, ngước mắt  gã sai vặt quỳ bên :
“Túc Chính, ngươi theo bên cạnh Vương gia cũng  mấy năm   ? Nghe  trong nhà còn     , cả một nhà đều trông  bổng lộc của ngươi để sống?”
“Trắc phi nương nương, xin  tha cho gia quyến tiểu nhân! Là… là tiểu nhân tham tiền, nhất thời hồ đồ. Vương gia vốn đối đãi với Lý Nhạn chẳng bạc, nàng  xinh , tiểu nhân nhất thời… nhất thời…” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-48.html.]
Hắn dập đầu lộc cộc,  lóc thảm thiết: “Tiểu nhân  sai , Vương phi nương nương xin tha mạng!”
Lục Ngữ Dung lạnh giọng hừ một tiếng, lời lẽ như d.a.o cắt:
“Nàng  hứa cho ngươi bao nhiêu bạc, mà khiến ngươi dám vứt bỏ chủ tử, phản bội ân nghĩa như ?”
Đầu Túc Chính mỗi lúc một cúi thấp, cuối cùng ép sát xuống đất, giọng khàn khàn thốt  từ cổ họng:
“Năm mươi lượng.”
Trong mắt Lục Ngữ Dung bùng lên lửa giận, nàng quát:
“Mùa đông năm ngoái, mẫu  ngươi bệnh nặng, Vương gia còn đặc biệt cấp cho ngươi ba mươi lượng bạc! Giờ vì năm mươi lượng, ngươi  phản bội Vương gia! Ngươi   quần áo    , so với bao   đủ thể diện hơn gấp mấy ,  mà vẫn   đủ !”
Phương Hận Ngọc liếc  Lục Ngữ Dung,  xoay sang  với Túc Chính:
“Hạng nô tài phản chủ vong ân như ngươi, Vương phủ tuyệt đối  thể lưu. Chốc nữa ngươi đến phòng sổ nhận đủ năm mươi lượng,  tự  cuốn gói rời . Đây là thể diện cuối cùng Vương phủ  thể cho ngươi.”
Hai nàng tiếp tục thẩm vấn Phù La,  thì vội vã bước  trong.
Căn phòng hỗn độn: mảnh gốm vỡ vương vãi, chăn gối rối bời, bên cạnh còn vắt ngang một thanh trường kiếm còn nhỏ máu.
Trên giường, một   đó, mặt vô cảm.
“Đừng  gần. Ta g.i.ế.c  .”
Hắn chậm rãi  đầu  , giọng trầm như băng:
“Nàng  đáng chết.”
Ánh mắt  thoáng chạm  vệt m.á.u thẫm loang  ga giường,   lập tức cứng đờ như  sét đánh, những hoài nghi mơ hồ trong đầu đều  chứng thực.
Nhạn Nhạn tự phụ  sắc , dốc hết tâm cơ leo lên giường , nhưng    một kiếm c.h.é.m xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Đầu óc    trống rỗng,  khả năng suy nghĩ đều  cuốn sạch, chỉ còn nỗi kinh hoàng lan tràn, ngập trời ngập đất…