càng ngày càng quá đáng, một hôm nọ  gửi cho  một quyển [Thuật phòng the Kinh Lăng].
Ta tức đến bốc khói, khi Lý Vinh Xuyên một  nữa quấy rối ,   lớn tiếng mắng nhiếc   mặt các nha  trong phủ.
Không ngờ   giở trò,  : "Nhị  , nếu ngươi  e thẹn, dùng ánh mắt quyến rũ , thì    cứ bám riết lấy ngươi? Ta là một thế tử, loại phụ nữ nào mà  từng thấy qua, lời  của ngươi   cũng chẳng ai tin."
Ta giận đến run rẩy, liều mạng nắm chặt nắm đấm.
Rõ ràng là đang tức giận, nhưng nước mắt   ngừng tuôn rơi.
Chương Cẩm Xán  xuất hiện, ở khắp  nơi. Nàng  khinh bỉ bĩu môi: "Chương Thu Hà, ngươi đừng   điều. Có  bao nhiêu   lóc đòi gả  Hầu phủ,   ai cũng  cái phúc  biểu ca để mắt tới."
Ta thực sự  nhào tới tát mạnh  miệng Chương Cẩm Xán, nhưng nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn nắm chặt tay, im lặng rời .
Khi    ánh trăng, Liễu Triêu Minh sẽ đột ngột xuất hiện,  xổm  mặt , trêu chọc: "Đừng , đừng , nước mắt là ngọc trai,"  còn nhét  miệng  một viên đường phèn.
Lúc   ăn viên kẹo ngọt ngào, ngây thơ nghĩ rằng,  chuyện  sẽ   thôi, ít nhất thì tương lai vẫn còn đáng mong chờ.
6
Khi bông tuyết đầu mùa rơi xuống,  một buổi chiều,  khoác áo choàng  trong vườn ngắm tuyết.
Thân hình béo mập của Lý Vinh Xuyên đột ngột chắn tầm mắt của : "Nhị  , tấm lòng của  dành cho  chắc  cũng  rõ. Lần   đến là   với , nếu  đồng ý,  sẽ ngay lập tức bẩm báo với mẫu , cưới  về  di nương..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-5.html.]
"Thế tử xin hãy tự trọng, Thu Hà  dám trèo cao  Hầu phủ, thế tử đừng  đùa nữa."
"Muội giả vờ  gì?" Lý Vinh Xuyên bất ngờ ép sát , cúi  xuống, bàn tay mập mạp nắm chặt cổ tay : "Ngày nào  cũng dùng giọng   quyến rũ , giờ   chịu nhận? Ta cưới   di nương là ủy khuất   ? Muội giả vờ thanh cao  gì chứ?"
Cổ tay    siết chặt đến đau điếng, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến   cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của , chỉ  thể lớn tiếng kêu cứu.
Trong lúc trời đất  cuồng, Lý Vinh Xuyên đè  xuống bàn đá,  hình như bức tường thịt đè   thở nổi, giọng   khản đặc,  mà  một ai đến.
Ta  đá  cắn Lý Vinh Xuyên,   tát cho một cái choáng váng.
Chiếc yếm  thô bạo xé toang, n.g.ự.c và    khí lạnh xâm nhập,  lạnh tức thì lan khắp tứ chi.
Răng  khẽ cắn  lưỡi, vài bông tuyết bay  mắt,  nghĩ, đời  thế là xong .
"Đùng!" một tiếng, Lý Vinh Xuyên đổ thẳng từ   xuống, một chiếc áo choàng trắng lập tức trùm lên  .
"Đừng sợ,  lên." Từng bông tuyết bay lượn, khuôn mặt nghiêm nghị, cứng nhắc của Ân Cửu Thanh cứ thế xuất hiện  mắt .
Ta co rúm  , siết chặt áo, vội vàng  dậy khỏi bàn đá, loạng choạng suýt ngã, may mà nắm  góc bàn.
Nước mắt nhòe nhoẹt  mặt, m.á.u hòa lẫn nước bọt chảy xuống cổ,   câu cảm ơn một cách lắp bắp,  quấn chặt áo choàng chạy  thật nhanh.
Vội vàng ngoảnh   một cái, Ân Cửu Thanh chắp tay  lưng,  giữa tuyết bay lất phất, vẫn  hề  đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm trang.
Khi Liễu Triêu Minh đến thăm   buổi tối, lưỡi  đau đến mức    lời nào, chỉ   ánh nến ngẩn ngơ.