Ngày hôm ,  cầm theo cây kẹo đường mà Ân Cửu Dật mua cho   tìm Lục Ngữ Dung và Phương Hận Ngọc,  khéo gặp hai nàng đang bàn việc.
Có tổng cộng ba cây,  chia cho mỗi  một cây.
Lục Ngữ Dung liếc , trêu chọc:
“Chúng  xưa nay chẳng ăn mấy thứ , đây là biểu ca mua cho ,  cứ ăn hết  là .”
Phương Hận Ngọc nhận lấy một cây  hình hoa mẫu đơn, mỉm  :
“Vậy thì  xin một cây nhé.”
“Thế… thế… thế thì  và Hận Ngọc ăn chung một cây cũng .”
Lục Ngữ Dung  sán tới, lập tức đổi giọng.
Nàng vươn cổ cắn một miếng từ cây kẹo trong tay Phương Hận Ngọc,  nhai  :
“À  , hôn sự của tiểu thư Hình bộ  định , bọn  đang bàn xem nên tặng lễ gì.”
Nghe  tiểu thư nhà Hình bộ Thượng thư  từ nhỏ  thể yếu ớt nhiều bệnh,   nhà nào dám cưới, vì   ngoài hai mươi mà vẫn  gả, chẳng     gả cho ai.
“Ngày thành  cũng  định, chính là mười hai tháng ba, Trương Thượng thư  tuyển Tiểu Liễu đại nhân ở Đại Lý Tự  con rể ở rể.”
“Tiểu Liễu đại nhân?” Ta  từng  qua vị .
Trắc phi Phương Hận Ngọc giải thích:
“Vị Tiểu Liễu đại nhân  là tân khoa tiến sĩ, tháng tư   Đại Lý Tự. Vì trong Đại Lý Tự   một vị Thiếu khanh họ Liễu, để phân biệt nên   gọi ông  là Tiểu Liễu đại nhân. Quan chức tuy  lớn, nhưng   tâm tư tỉ mỉ,  việc quyết liệt, chỉ trong nửa năm nhậm chức  cùng phá  mấy vụ án lớn, ngay cả phụ   cũng từng khen   tiền đồ vô lượng.”
Lục Ngữ Dung tiếp lời, đưa cổ hóng hớt:
“Nghe  mấy ngày ,   cùng Hình bộ phối hợp phá án, trong vụ án vứt xác ở thành Nam lập  đại công. Khi dự tiệc mừng công, chẳng  thế nào  lọt  mắt xanh của tiểu thư Hình bộ. Từ xưa đến nay, nam nhân nào chịu   con rể ở rể chứ? Vì tiền đồ,   đúng là  co  duỗi.  mà, nếu  năng lực, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh,   nóng vội như , ở rể thì thật  chút…”
“Ngựa nghìn dặm thì  nhiều, nhưng Bá Lạc  chẳng thường gặp. Trương Thượng thư hẳn là  trúng tài năng của Tiểu Liễu đại nhân. Dưới gối Trương Thượng thư con nối dõi đơn bạc, chỉ  một nam nhi tài hoa thường thường và một nữ nhi yếu ớt nhiều bệnh. Chiêu nạp Tiểu Liễu đại nhân  con rể e rằng cũng là để chống đỡ môn đình. Ta  cảm thấy,  con rể cũng chẳng  chuyện , Trương Thượng thư nhất định sẽ hậu đãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-56.html.]
“Ngẫm cũng đúng, Trương Thượng thư thương con gái đến , tất nhiên sẽ  dễ gì gả . Biết  Trương tiểu thư với Tiểu Liễu đại nhân vốn là đôi lứa tình thâm,   Trương tiểu thư tính tình tài hoa đều , chỉ là   thể liên lụy.”
Lục Ngữ Dung cảm khái một hồi,  gãi đầu:
“Ta nhớ Tiểu Liễu đại nhân tên là Liễu gì Chiếu thì ?”
Phương Hận Ngọc nhắc:
“Hình như là Liễu gì Minh.”
“Liễu Triêu Minh?” Ta khẽ thì thầm.
“ đúng đúng, chính là cái tên .”
Người mà bọn họ   khác xa so với ký ức của . Trong trí nhớ của , Liễu Triêu Minh là  nhút nhát,   ngốc,   chỉ thấy ngơ ngẩn,   thể gắn liền với bốn chữ “ việc quyết liệt”?
“Sao   ? Khi  thành  với biểu ca, chẳng   còn tặng  một chiếc vòng tay ngọc mỡ dê ? Chẳng lẽ,  với Tiểu Liễu đại nhân từng quen  cũ?”
Ta khẽ đáp:
“Phụ  của Tiểu Liễu đại nhân từng là quản gia Chương phủ.”
“Thì  là ,    , Vương phủ chúng  xưa nay  qua  với ,   tặng lễ trọng đến thế. Khi   còn tưởng, vì phụ  Hận Ngọc là Đại Lý Tự khanh,  cũng ở trong Đại Lý Tự, nên mới như .”
Ta chợt nhớ  từ  lâu,  lâu  , Liễu Triêu Minh từng  với  rằng, nhà   một chiếc vòng ngọc truyền gia.
Đến hôm nay  mới , thì  trong lúc  thành ,   tặng  lễ vật .
Chiếc vòng  vốn nên  đeo  tay thê tử , chứ    bỏ quên nơi kho báu châu ngọc ngồn ngộn của Vương phủ, trở nên ảm đạm  ánh sáng.
“Tỷ, tỷ  thể tặng cho  chiếc vòng  ?”
“Châu Châu  thật là gian xảo, chỉ vì một cái vòng mà  gọi  một tiếng tỷ. Thôi , nể tình tiếng tỷ ,  sẽ đồng ý.”
Lục Ngữ Dung  hì hì, lập tức sai tỳ nữ  kho lấy vòng về cho .