“Được thôi.” Hắn khẽ  khinh khỉnh, ghé sát tai , từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
“Hoàng    nàng là hạng đàn bà thế nào ? Hắn   ? Năm đó nàng   gì với , trong lòng nàng rõ ràng nhất.”
Cơn giận cuộn trào,  run rẩy  , một cái tát dứt khoát giáng thẳng lên mặt , nước mắt vô thức lăn dài:
“Rốt cuộc ngươi  thế nào nữa? Ngươi g.i.ế.c con , còn  đủ , còn  thế nào nữa?”
“Thu Hà, vì ?” Giọng  mềm xuống:
“Hoàng  cũng  thê tử, vì  nàng  chịu gả cho ? Hắn rốt cuộc  điểm nào hơn ? Nàng tình nguyện  Trắc phi của  cũng  chịu  Trắc phi của .”
“Sao? Ngươi quên  ?” Ta  lạnh:
“Ngươi rõ ràng lắm chứ, chẳng    . Ngươi  g.i.ế.c con ,  còn mặt mũi nào hỏi  câu đó?”
Ta  gần như quên mất  từng đánh mất một đứa con, vì   cứ  hết   đến  khác nhắc , buộc  nhớ về nỗi đau thấu tận xương tủy .
“Thái tử điện hạ.” Liễu Triêu Minh bước tới, đỡ lấy Ân Cửu Thanh:
“Ngài uống nhiều , để vi thần đưa ngài về.”
Lúc  Ân Cửu Thanh  ngoan ngoãn, thuận thế để Liễu Triêu Minh dìu , cả  ngà ngà,   một lời.
Ta lặng lẽ  theo  lưng Liễu Triêu Minh, nước mắt  tiếng động chảy ướt cả cổ. Hắn  thấy  chăng,    thấy chuyện giữa  và Ân Cửu Thanh từng  một đứa con   ,    rõ bản chất của  .
Không ,  tự an ủi,  vốn   chẳng     gì.  nước mắt  cứ thi  rơi xuống.
“An Vương gia.” Khi  cúi đầu bước , bỗng  thấy tiếng Liễu Triêu Minh chào hỏi.
Ân Cửu Dật  đáp lời , mà  thẳng tới  mặt , nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo, đặt trong lòng bàn tay ấm áp của :
“Đừng  nữa, chúng  về nhà.”
“Tiểu Liễu đại nhân.” Hắn  dắt  bước lên,  rút từ tay áo  một chiếc hộp gỗ dài nhét  đai lưng của Liễu Triêu Minh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-58.html.]
“Chút tâm ý của Trắc phi, chúc hai phu thê hòa hợp như cầm sắt.”
Trong chiếc hộp ,   đặt ngân phiếu hai nghìn năm trăm lượng, chiếc vòng ngọc truyền gia của Liễu Triêu Minh và cây trâm mai  từng tặng .
Ta so với bất kỳ ai trong yến tiệc  đều mong  hạnh phúc hơn cả. Ta vốn định đích  chúc mừng, vốn định tự tay trao lễ mừng, nhưng cuối cùng  thành  thế .
Khi Ân Cửu Dật nắm tay   đến cửa phủ, Liễu Triêu Minh bất chợt đuổi theo, đưa cho Ân Cửu Dật một nắm kẹo cưới,  lúng túng :
“Đa tạ Vương gia, Trắc Vương phi  đến dự, đây là kẹo hỉ.”
Ân Cửu Dật  , vẻ mặt nhạt nhẽo,  đưa tay nhận:
“Nàng   thích ăn ngọt, đa tạ.”
Ta chủ động lấy hai viên từ lòng bàn tay , hít mũi, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Chúc mừng .”
Lên xe ngựa, gió đêm vén một góc rèm,  thấy Liễu Triêu Minh trong hỷ phục đỏ  ở cổng, lặng lẽ tiễn  theo.
Tim  co thắt   giãn ,   co thắt, thôi , dẫu    cũng hiếm  dịp gặp . Dù    chuyện  cũng chẳng ,   hề bận tâm.
“Không  .” Ân Cửu Dật rút một chiếc khăn khô lau  nước mắt  má ,  lấy viên kẹo từ lòng bàn tay , nhét  miệng .
“Hắn thích nàng đúng ?” Ân Cửu Dật hỏi.
“Đó là chuyện từ  lâu ,  qua lâu lắm .”
“Chương Thu Hà, Chương Thu Hà.” Ân Cửu Dật khẽ gọi tên  hai .
Xưa nay   từng gọi thẳng tên  như thế.
“Châu Châu, nàng   ?” Ân Cửu Dật tựa lưng  thành xe, khoanh tay  ngực,  bộ nhắm mắt nghỉ ngơi:
“Tiểu thư Trương Thượng thư, khuê danh là Trương Thanh Hòa.”