“Thu Hà,  là chúng   thôi?” Liễu Triêu Minh đưa tay vuốt tóc , trong mắt mơ hồ  ánh nước lấp lánh: “Nếu , tạm thời nàng sẽ  thể  phu nhân nhà quan  nữa? Nàng    cùng  ? Nhị tiểu thư?”
Hắn : “Nếu  cùng , nàng sẽ  thể  đầu   nữa, cũng  thể  nhị tiểu thư  nữa.”
“Nếu  cùng , chúng  chỉ  thể chạy trốn.”
“Tạm thời   thể  sách  nữa, chúng  sẽ sống  nghèo khổ.”
Những con sóng dữ dội trong lòng dần dần lắng xuống,  đầu tiên  chủ động nắm lấy tay Liễu Triêu Minh. Đôi bàn tay  phần thô ráp   nhiều  lau  nước mắt của , dịu dàng vuốt ve mái tóc . Ta nắm chặt lấy, mỉm  gật đầu.
Ta    đưa  một quyết định ngu ngốc, nhưng  cũng ,  yêu  hơn tất cả  .
7
Khi phụ   dẫn gia đinh tìm thấy chúng ,  và Liễu Triêu Minh đang nương tựa   sưởi ấm trong một ngôi miếu đổ nát.
Đó là ngày thứ ba của cuộc chạy trốn.
Cánh cửa miếu vốn  mục nát  đá mạnh tung , gió rít mang theo những bông tuyết bay . Nụ   môi  cứng , đông cứng trong băng tuyết.
Phụ    giao Liễu Triêu Minh cho quan phủ, tội danh là dụ dỗ tiểu thư nhà quan.
Ta quỳ xuống đất, bám lấy ủng của phụ  mà cầu xin, tha thiết biện bạch cho Liễu Triêu Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-6.html.]
Phụ   giáng một bạt tai lệch cả mặt . Sau một trận ù tai, cả khuôn mặt  nóng ran: “Đồ mất mặt, còn  mau  dậy, mặt mũi của nhà họ Chương đều  ngươi  mất hết .”
Ngũ quan của ông vặn vẹo thành một cục,  trán ẩn hiện gân xanh. Đây là  đầu tiên ông  cảm xúc mãnh liệt như  khi đối diện với .
“Người sinh  con nhưng  nuôi dưỡng con, mặc con sống c.h.ế.t bao nhiêu năm nay, bây giờ còn tìm con  gì? Sao   hỏi con vì   bỏ trốn,    hỏi Lý Vinh Xuyên   gì con? Sao     chủ trì công đạo cho con,   xé quần áo của con như thế nào, …!” Những cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ,  gào lên một cách điên dại.
Liễu Triêu Minh vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đinh, lao đến bịt chặt miệng . Những giọt nước mắt nóng hổi thi  rơi xuống mặt : “Thu Hà, đừng  nữa.”
Ngày hôm đó gió và tuyết  lớn, gió thổi rát cả mặt .
Phụ   cho  đè  lên ghế, để  tận mắt  Liễu Triêu Minh  đánh đến thoi thóp  .
Phụ   lạnh lùng , dù cho con  thấp hèn, ti tiện đến , con cũng khác với , con là tiểu thư nhà tử tế.
Gia đinh đè Liễu Triêu Minh lên ghế dài, những cây gậy cứ thế nhấc lên  hạ xuống. Vết m.á.u thấm  từ chiếc áo choàng xám của , loang lổ như một đóa hoa đậm nhạt, rực rỡ và bi thương.
Những bông tuyết nhỏ  trời bay xuống, phủ lên  , dường như đang   ôm lấy .
Hắn  sấp  ghế,  trán lấm tấm mồ hôi, thều thào: “Thu Hà, nàng quá xinh ,   bảo vệ  nàng, cuối cùng cũng  xứng   nàng. Xin  nàng.”
Cuối cùng,  ngất ,    khiêng .
8
Phụ   nể tình quản gia Liễu trung thành nhiều năm, cuối cùng  giao Liễu Triêu Minh cho quan phủ.