Ta giả vờ tỏ  thuận theo, nhưng tay  lén lút dò đến bên hông Lý Vinh Xuyên, mò  con d.a.o găm,  dồn hết sức đ.â.m mạnh  lưng .
Hắn kêu thảm một tiếng, từ    lăn xuống, tứ chi co rút đau đớn, đôi mắt trừng trừng   chằm chằm.
Ta  xổm  mặt , hung hăng đ.â.m d.a.o  n.g.ự.c , một vòi m.á.u tươi phun ,  vặn b.ắ.n thẳng lên mắt , khiến   nhắm nghiền .
Ta loạng choạng lau mặt,  Lý Vinh Xuyên vẫn  c.h.ế.t hẳn:
“Ngươi xem thử, rốt cuộc là ai g.i.ế.c ai .”
Dao trắng đ.â.m , d.a.o đỏ rút ,  nắm chặt chuôi dao, máy móc mà đ.â.m    rút , cứ thế lặp  lặp .
Cuối cùng, Lý Vinh Xuyên   bất động.
Dao trượt khỏi tay, cả   như  rút hết sức lực, ngã  bệt xuống đất.
Ta xòe bàn tay , dính đầy thứ ẩm ướt nóng hổi, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc  mũi khiến  buồn nôn.
Trong bóng đêm,  lồm cồm bò dậy,  mò tìm  đai lưng, buộc chặt   một cách chậm rãi.
Ta cúi rạp  xác Lý Vinh Xuyên để tìm chuỗi hạt, vòng tay “Quỷ Kiến Sầu” mà Ân Cửu Dật  mới tặng ,  còn  kịp đeo  bao lâu.
Một hạt, hai hạt…  quỳ xuống đất, mượn chút ánh sáng yếu ớt của trăng mà mò mẫm khắp nơi.
“Thu Hà,  đang  gì thế?” Một ngọn đèn sáng lên ngay  đầu , trong quầng sáng mờ mịt hiện  gương mặt hoảng hốt của Ân Cửu Thanh.
“Ta đang tìm hạt châu.” Ta thuận miệng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-67.html.]
“Muội tìm hạt châu gì,  giúp  tìm.” Ân Cửu Thanh khom  xuống, giọng nhẹ hẫng như sợ  kinh động : “Ta  đèn, để  giúp .”
“Không cần ngươi lo!” Ta khàn cả giọng gào lên với , nước mắt lã chã rơi xuống: “Các ngươi đều cùng một phe, các ngươi đều một phe, các ngươi đều cùng một phe với .”
“Ta   thể cùng một phe với ? Ta là hoàng  của ,  và  mới là một phe.”
Hắn chậm rãi tiến  gần, đặt tay lên vai , đầu ngón tay  chạm  bờ vai trần, tim  chấn động, liên tiếp lùi  né tránh.
Hắn cởi áo ngoài, thử khoác lên  .
Một giọt nước mắt chậm rãi, chậm rãi lăn dài  khuôn mặt Ân Cửu Thanh.
Hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay  , từ trong lòng bàn tay m.á.u me đầm đìa moi từng hạt châu một, giọng  mềm xuống:
“Buông tay ,  sẽ giúp  tìm.”
“Châu châu,  còn   về?”
Ân Cửu Dật cầm một ngọn đèn lưu ly, từ xa  tới  mặt .
Ánh đèn quét một vòng,  liếc Ân Cửu Thanh một cái, ánh mắt lạnh băng,  cúi  đưa tay về phía :
“Chơi đủ ? Về thôi.”
Tay   chạm  lòng bàn tay , liền nhanh chóng rụt .
Trong động tác , áo choàng của Ân Cửu Thanh trượt khỏi vai, rơi xuống đất.