Phương Hận Ngọc tất nhiên cũng   cùng Lục Ngữ Dung.
“Châu Châu,  việc trong nhà giao hết cho ngươi,  để  Vương ma ma bên cạnh  cho ngươi,  gì  rõ thì hỏi bà . Dù  cũng chỉ hai tháng thôi, chúng  chắc chắn sẽ trở về.” 
Đêm  khi , Lục Ngữ Dung nắm tay  dặn dò.
“Được, các ngươi yên tâm ,  nhất định sẽ trông nom nhà cửa thật .”
Tối hôm đó khi  ngủ, Ân Cửu Dật cũng dặn : “Phụ hoàng tình trạng  , nếu  thì   cùng họ  . Ngày mai  sẽ đưa họ đến trạm dừng kế tiếp   về, chậm nhất là hai ngày sẽ về, nàng ở nhà đừng sợ.”
“Được.”
Ngày hôm , trời , gió nhẹ, ba  họ   xe ngựa chia tay .
“Phần lớn thị vệ đều  tiễn các nàng , nàng ở nhà đừng chạy lung tung, đợi  về.” 
Ân Cửu Dật như vẫn  yên tâm,  luyên thuyên: “Thời tiết càng ngày càng nóng, ban đêm nàng thường  đá chăn,  sẽ để Tiểu Đào đêm nay trông nàng. Còn nữa, đừng ăn đồ lạnh, nếu  mấy ngày nữa bụng  đau.”
“Biểu ca,  xong . Huynh ở  là , chúng   Lý Thống lĩnh,  cần  tiễn!” 
Lục Ngữ Dung giả vờ giận, khoanh tay chống hông : “Ta  đùa , Lý Thống lĩnh chẳng  cũng giỏi ? Sao  nhất định  tiễn chúng ?”
Phương Hận Ngọc đẩy Lục Ngữ Dung,  vẫy tay về phía : “Châu Châu, chúng   đây.”
Nói xong, hai  liền leo lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-71.html.]
Nhìn thấy xe ngựa thực sự chuyển bánh, Ân Cửu Dật nhanh chóng cúi xuống hôn  một cái.
Ta bối rối  nụ hôn bất ngờ, còn  kịp phản ứng thì   chạy theo xe ngựa leo lên.
Khi  theo xe ngựa rời , Ân Cửu Dật  giơ rèm xe lên, ngửa cổ  đầu vẫy tay về phía : “Ta  thật đây.”
Ta cũng vẫy tay , vô thức chạy về phía  hai bước,  vẫy tay  hô: “Được,  sẽ chờ  trở về.”
Xe ngựa càng lúc càng xa, càng nhỏ, rẽ một khúc ở ngã tư, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt .
Nhiều năm , cảnh tượng  vẫn trở thành ác mộng, mỗi  nhớ  đều đau nhói tận xương.
Ân Cửu Dật rời   sáng sớm ngày 28 tháng 5, bây giờ là tối ngày 30,  vẫn  về.
Thị vệ trong phủ , từ kinh thành đến trạm tiếp theo ở ngoài  một ngày đường, nếu  nhanh thì năm canh giờ sẽ đến.
Ta  chút sốt ruột, Ân Cửu Dật  chậm nhất là hai ngày, thì đây chính là thời hạn muộn nhất.
Tiểu Đào  chê  quá căng thẳng,   khi  ngủ một giấc, tỉnh dậy Vương gia   bên cạnh  .
Ta hồi hộp mong đợi, mở mắt   thấy bên cạnh trống trơn.
Trái tim đập thình thịch, cảm giác quá bất thường, ba ngày là quá lâu.
Tiểu Đào an ủi : “Chắc là đường  khó khăn  chậm trễ thôi. Có Lý Thống lĩnh và tám thị vệ hộ tống, chắc chắn   . Vương gia vốn xem Vương phi như  ,  lẽ vì lo lắng mới tiễn họ  thêm chút, sẽ   chuyện gì .”
Một cảm giác bất an trỗi dậy, lòng  rối bời, từng giây từng phút cũng  thể bình tĩnh .