Uống  vài ngụm ,  khẽ nhíu mày, tim  đập thình thịch, mấy lời khó khăn lắm mới thốt  khỏi cổ họng: “Nơi đây của  vốn    ngon, e là khó uống, nếu Thái tử ca ca  thích, chi bằng…”
“Không .” Hắn ngắt lời , xoa xoa chén : “Đừng để mây mù che khuất tầm ,  sự nên  xa trông rộng. Hãy nghĩ thoáng , cữu cữu sẽ tự tìm cho biểu  một mối nhân duyên phù hợp.”
Ta giả vờ đáp lời,   uống cạn một chén , trong đó   cho đủ lượng nhuyễn cân tán.
Chén  thứ hai  cho thêm hợp hoan tán.
Dần dần,  thở của Ân Cửu Thanh bắt đầu dồn dập, hai má đỏ bừng,  trán lấm tấm mồ hôi.
“Biểu ,  về  đây.” Bước chân của Ân Cửu Thanh lảo đảo, khi  dậy suýt nữa đ.â.m  bàn.
Ta nhanh chóng nhét khăn tay  miệng , khi  vùng vẫy nhưng  thoát ,  lấy sợi dây  chuẩn  sẵn trói   giường, thắt nút chết, lột quần áo, xong xuôi.
Nhìn  ngoài qua khung cửa sổ gỗ chạm khắc, lờ mờ thấy Tiểu Đức Tử trong bộ áo xanh, ngoan ngoãn  ở cổng viện. Và chỉ cách đó vài trượng,  đang trói Thái tử,  ý định hoan ái giữa ban ngày ban mặt.
Không ai  thể ngờ,   gan to đến thế.
“Thái tử ca ca,   cứu ,  xin lấy  báo đáp.”
Gân xanh  trán  nổi lên, khuôn mặt giận dữ vặn vẹo, trong mắt bùng lên ngọn lửa  thể kiềm chế, trừng mắt  . Miệng  khăn tay nhét chặt,  chỉ  thể phát  những âm thanh “ưm…ưm…”  rõ ràng.
Ta dứt khoát cởi bỏ quần áo của , xóa bỏ  cách giữa chúng : “Người đừng lo,   học  lâu , bây giờ   thành thạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-8.html.]
Khi cơn đau xé rách tràn ngập khắp cơ thể,  ngẩn ngơ, hai hàng lệ tuôn rơi.
Ta  một  thứ , để tránh sự hãm hại của đại nương tử,    giả ngu ngốc nhiều năm, nhưng ba năm   thi đỗ trạng nguyên,  bổ nhiệm  quan ở Giang Ninh.
Ta vĩnh viễn  quên , khi  của quan phủ đến chúc mừng, vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ của cả gia đình và niềm vui  khuôn mặt của đại ca. Huynh   với : “Thu Hà,  cũng  cố gắng,  sẽ  một ngày, chúng  sẽ   cuộc sống mà  mong .”
Trong nhà  bốn đứa con, chỉ   và   là con thứ, chỉ    thực sự coi  là  . Huynh  dựa  nỗ lực của bản  để thoát khỏi căn nhà , còn   chắp cánh cũng khó thoát,   cố gắng như thế nào đây?
Chưa đầy một khắc,  vội vã cởi trói cho Ân Cửu Thanh.
Giọng  giận dữ của  chấn động màng nhĩ : “Chương Thu Hà, ngươi dám  chuyện  với , ngươi    hổ, phóng đãng đến mức ! Ngươi… đồ tiện nhân,   g.i.ế.c ngươi…!”
Hắn tức đến mức quên cả xưng hô,  vũng m.á.u nhỏ  giường, khí huyết càng cuồn cuộn, hai má nghẹn đến đỏ bừng, nhào tới siết chặt cổ : “Ngươi  dám cả gan  loạn đến thế, đồ tiện nhân!”
Cứ lặp  lặp  từ “tiện nhân,”  nghi ngờ đây là từ chửi rủa duy nhất trong đầu .
Ta  siết đến  thở nổi, hai tay bất lực gỡ tay  , mắt tự nhiên chảy nước mắt vì hoảng sợ.
“Không  , ngươi  cái gì? Rõ ràng là ngươi … ngủ…” Hắn nhận  điều gì đó, lập tức im bặt, vẻ mặt càng thêm khó coi, bàn tay siết cổ  cũng nới lỏng.
Nhân lúc  thất thần,  nhanh chóng lật , hôn lên môi .
“Chương Thu Hà! Ngươi còn dám!” Hắn đẩy   thật mạnh, tay chạm  làn da trần trụi của , giống như chạm  củ khoai nóng, lập tức rụt .
Hắn nhặt quần áo rơi vãi, vội vàng mặc , mắt hung dữ  chằm chằm , nghiến răng ken két: “Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi dám tiết lộ nửa lời,   thể g.i.ế.c ngươi bất cứ lúc nào.”