SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 191: Thời Cẩn bênh người nhà, Sênh Sênh nổ súng
Cập nhật lúc: 2024-11-03 16:19:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em mà dám bỏ về, sẽ phản đối em đến nhà Tô Khuynh ở rể đấy."
Từ Thanh Cửu gì nữa.
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, lãnh đạm một câu: "Tô Khuynh là nghệ sĩ idol, hẹn hò yêu đương."
Tô Khuynh là nghệ sĩ của Thiên Vũ, thuộc quyền quản lý của Vũ Văn Xung Phong.
Từ Thanh Cửu xụ mặt xuống: "Đây là điều khoản vô lý gì ?"
Vũ Văn Xung Phong cúi đầu chăm chú điện thoại, đang xử lý mail, thờ ơ ném cho một câu: " nhớ là ký hợp đồng ba năm với công ty giải trí Tần Thị, tháng là đến hạn ."
Từ Thanh Cửu kịp phản ứng: "Nói thẳng ."
Vũ Văn Xung Phong nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, gian, : "Có hứng thú với Thiên Vũ ?"
Uy h.i.ế.p trắng trợn.
là gian thương mà.
Từ Thanh Cửu thận trọng : " sẽ cân nhắc." Nói xong, ngẩng đầu, về phía Từ Thanh Bách đang ở phía , nhắc nhở: "Đừng nhanh thế, đen như , trời tối thấy ."
Từ Thanh Bách câm nín.
Anh cảm thấy đến lúc cần thẩm mỹ viện tắm trắng .
Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ một chuyện, gọi Vũ Văn một tiếng.
Vũ Văn Xung Phong đầu, bước chân cũng chậm .
" thấy báo , Thính Thính sẽ quá cảnh ở Lương Châu." Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính từng gặp vài , cũng coi như quen .
"Ừ, con bé sẽ qua đây một chuyến." Khóe mắt của Vũ Văn Xung Phong khẽ cong lên, tâm trạng tương đối .
"Hình như một năm chúng gặp ." Khương Cửu Sênh cảm thán. Vũ Văn Thính là vận động viên, hơn nữa giữa chừng còn chuyển từ thể dục dụng cụ sang đội bơi lội. Không cần nghĩ cũng cường độ huấn luyện cao thế nào để bứt phá giành giải quán quân thế giới.
Những mà Khương Cửu Sênh khâm phục nhiều, Vũ Văn Thính là một trong đó.
Vũ Văn Xung Phong đầu Khương Cửu Sênh, sửa : "Là mười tháng rưỡi."
Cô ý kiến gì.
Thời Cẩn khẽ ngước mắt, góc mặt nghiêng của Vũ Văn Xung Phong, ánh sáng thoáng qua đáy mắt.
Một đoàn cùng khỏi khách sạn, quả thật thu hút sự chú ý của khác.
Con phố cổ của chợ hoa Lương Châu khá gần khách sạn, lái xe mất đến mười phút, nhưng tìm chỗ đậu xe mất đến hai mươi phút. Lúc cả con phố là khách du lịch, biển đông đúc, đều đổ xô đường, vô cùng náo nhiệt.
Vì đông quá nên bọn họ xuống xe bao lâu thì tách .
Khương Cửu Sênh hỏi thăm thiếu niên bên cạnh: "Có cần đến chỗ ít hơn ?"
Chứng sợ giao tiếp xã hội của Khương Cẩm Vũ đỡ hơn nhiều, nhưng suy cho cùng vẫn từng tiếp xúc với dòng đông đúc thế , Khương Cửu Sênh lo thích ứng .
Khương Cẩm Vũ lắc đầu : "Không ạ." bàn tay vô thức nắm chặt , ánh mắt trốn tránh, lo lắng yên, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Mặc dù thích ứng, nhưng vẫn thể chịu đựng .
Bác sĩ tâm lý đề nghị cố gắng tiếp xúc nhiều với .
Khương Cửu Sênh vẫn yên tâm: "Nắm tay chị ."
Khương Cẩm Vũ mím môi khẽ mỉm , ngoan ngoãn nắm lấy tay cô.
Thời Cẩn ở bên Khương Cửu Sênh, vẻ mặt lúc nào cũng căng thẳng. Anh lo lắng đụng trúng cô, chỉ ôm luôn cô lòng cho yên tâm. Khương Cửu Sênh chỉ lo trông nom Khương Cẩm Vũ, đến mấy khác xô đẩy.
Phía đối diện một đàn ông đến, đụng vai của Khương Cẩm Vũ, gần như vô thức ôm lấy tay, nép về phía , ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác và đề phòng.
Đối phương là một đàn ông ngoài ba mươi, tay nhét trong túi áo bông, dáng thấp, gầy, tóc cắt ngắn. Hắn thấy vẻ mặt thiếu niên vẻ kỳ lạ thì lập tức hất mặt lên: "Cậu bệnh , vi-rút, trốn gì mà trốn." Nói xong, ánh mắt quan sát chằm chằm che giấu.
Khương Cẩm Vũ lùi về một bước theo bản năng.
Người đàn ông chế giễu, vẻ như hiểu: "Đầu bệnh thật ư? Bị thiểu năng hả?" Ngữ điệu đầy vẻ giễu cợt, giọng lớn, thu hút sự chú ý của nhiều .
Gã xấc xược vô văn hóa !
Ánh mắt của Khương Cửu Sênh lạnh băng, cô đang định lên tiếng thì Thời Cẩn kéo cô . Anh chắn cô và Khương Cẩm Vũ, : "Này , mong chuyện tôn trọng khác."
"Chẳng lẽ ư?" Người đàn ông day day huyệt thái dương, gân xanh trán nổi lên, chế nhạo, "Vừa là chậm phát triển."
Thời Cẩn cũng tức giận, giọng điệu lạnh nhạt: "Em trai bệnh, kẻ bệnh là đấy."
Người đàn ông cặp mắt lồi như mắt cá vàng, tơ m.á.u trong mắt nhiều, cực kì hung dữ, thẹn quá hóa giận nên lớn tiếng mắng chửi: "Con m* mày ai bệnh hả?"
Tốc độ chuyện của Thời Cẩn vẫn chậm rãi: "Tính tình dễ nóng giận, triệu chứng của bệnh đau đầu mãn tính." Anh ngừng một chút, giọng điệu ôn hòa, nét mặt ung dung, hề mất phong độ, nhưng vô cớ khiến khác cảm thấy áp lực, tiếp: "Da dẻ thô ráp, sắc mặt tái sạm," Ánh mắt di chuyển xuống tay đối phương, "Nội tiết tố tăng trưởng quá nhiều dẫn đến bệnh to đầu chi."
Lời và lời chẳng liên quan gì đến .
Người đàn ông hiểu, cáu kỉnh, bực bội : "Mày cái quái gì thế?"
Thỉnh thoảng qua đường như cố ý như vô tình khẽ liếc về phía Thời Cẩn, dáng vẻ tuấn tú. Khí chất ôn hòa nhã nhặn giống như một quý ông cao quý thời Trung cổ .
Thời Cẩn điềm đạm : " đoán là khối u tuyến yên trong não, đề nghị đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ cho sọ não."
Người đàn ông xong ngẩn một lúc, lúc phản ứng thì tức tối thở gấp: "Mày mới bệnh đấy!"
U tuyến yên não?
Cái quái gì !
Thời Cẩn nóng nảy, vẫn luôn ung dung, thoải mái, tầm mắt phóng xa, mắt của Từ Thanh Bách đang tươi xem kịch vui: "Bác sĩ Từ, mang theo danh ?"
Từ Thanh Bách sờ túi áo, bước đến : "Có mang đây."
Thời Cẩn đón lấy tấm danh Từ Thanh Bách đưa qua, : "Bệnh nhẹ , nhanh chóng đến khoa Ngoại Thần kinh phẫu thuật hộp sọ ."
Bệnh viện một Thiên Bắc.
Khoa Ngoại Thần kinh, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Thanh Bách.
Ồ, thì là bác sĩ . Người đường vây quanh hiểu rõ, ánh mắt về phía đàn ông vẻ soi mói. Ừm, hóa bệnh nhân u tuyến yên trong não triệu chứng như thế đây.
Người đàn ông chằm chằm, trong lòng thấy sợ hãi, Thời Cẩn thì bán tín bán nghi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm danh . Bị khác nhạo, mặt mũi để bèn lẩm bẩm mắng chửi vài câu xoay bỏ .
Thời Cẩn gọi : "Đợi ."
Bước chân của đàn ông khựng .
Ánh mắt Thời Cẩn sắt : "Anh còn xin ."
Đối phương đơ đó.
Con ngươi sáng trong trở nên sắc bén, còn dịu dàng ôn hòa như lúc nãy nữa: "Khối u tuyến yên sẽ chèn ép lên hệ thần kinh, khiến cho tính cách con trở nên gắt gỏng. mà đầu óc bệnh cũng thể trở thành lý do để bất lịch sự, mong lập tức xin ."
Trong ngữ điệu mang theo áp lực vô hình.
Không hiểu đàn ông đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ấp a ấp úng một câu xin , mặt mũi tối sầm, nhanh chóng bỏ .
Lúc bấy giờ đường mới tiếp tục ngắm hoa.
Từ Thanh Bách nhét hai tay túi, sáp đến gần, : "Có hứng thú đến khoa Ngoại Thần kinh của ?" Lần đầu tiên thấy khác đầu óc bệnh mà rõ ràng, mạch lạc như . Rõ ràng là đang dạy dỗ , nhưng vẫn chuyên nghiệp và nghiêm túc, đúng những điểm quan trọng, đến cả bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh như , cũng thể chẩn đoán nhanh như .
Năng lực quan sát và trình độ chuyên môn của Thời Cẩn quả thật là vô địch.
thể thấy, Thời Cẩn hào hứng chút nào. Anh kéo khăn choàng cổ của Khương Cửu Sênh ngay ngắn, che khuôn mặt cô, nắm lấy tay cô đáp một câu: "Không hứng thú."
Nếu như Thời Cẩn thật sự chuyển đến khoa Ngoại Thần kinh, lẽ khoa Ngoại Thần kinh thêm một tài .
Quen nhiều năm như , Từ Thanh Bách thật sự từng thấy cái gì mà Thời Cẩn giỏi, , ngoại trừ việc hát lạc tông.
"Chậc, chậc, chậc." Từ Thanh Bách Thời Cẩn như thể thấy quái vật, sang hỏi Khương Cửu Sênh, "Cô thấy như thế đáng sợ ?"
Khương Cửu Sênh trịnh trọng, nghiêm túc đáp: "Không hề, trai mà."
Từ Thanh Bách á khẩu. Anh cảm thấy hỏi một câu ngu ngốc.
Hiếm khi Khương Cẩm Vũ cũng tiếp lời: "Rất trai." Cậu xong thì cúi đầu, vành tai khẽ đỏ lên, ánh mắt tự nhiên liếc sang một bên.
Thời Cẩn kìm mỉm , cúi đầu trong lòng. Cô đang ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn nóng bỏng, cứ thế chớp mắt như thể ngắm thế nào cũng thấy đủ . Thời Cẩn thấy buồn , : "Em cứ như , hôn em đấy."
Từ Thanh Bách bó tay tập. Anh là khí ?
Khương Cửu Sênh mỉm tiếp tục : "Cảm ơn , giúp em bảo vệ em trai."
Cách một lớp khẩu trang, Thời Cẩn khẽ chạm môi của cô : "Không cần cảm ơn, bênh nhà."
Khóe miệng Khương Cẩm Vũ nhếch lên.
Suốt cả quá trình. Từ Thanh Bách coi như khí, chỉ câm nín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/senh-senh-cua-anh/chuong-191-thoi-can-benh-nguoi-nha-senh-senh-no-sung.html.]
Ở phía , Lệ Nhiễm Nhiễm đang phấn khích ôm kem ốc quế mút thì đột nhiên thở dài một tiếng.
"Haizz!"
Cận Phương Lâm lau vết kem dính khóe miệng cô, kéo chiếc mũ rộng vành của cô xuống thấp một chút, hỏi: "Thở dài cái gì đấy?"
Mặt Lệ Nhiễm Nhiễm đầy vẻ thể tin , đầu , ánh mắt long lanh một cái bùi ngùi xúc động: "Trên thế giới một mỹ như bác sĩ Thời chứ."
Cận Phương Lâm bó tay với cô. Anh giơ tay , khẽ gõ cái đầu nhỏ trong lòng , "Lệ Nhiễm Nhiễm, còn ăn kem cuộn hả?"
Lệ Nhiễm Nhiễm lập tức nhận đúng, trong phút chốc khát vọng sinh tồn trỗi dậy, lập tức thở dài một tiếng, xúc động chân thành : "Haizz, nhưng em vẫn cứ thích thế cơ, mỹ thì em cũng yêu đến c.h.ế.t sống ."
Cận Phương Lâm cô chọc , vò đầu cô, hỏi: "Còn ăn kem cuộn ?" Ánh mắt yêu thương nồng đậm, "Anh mua cho em."
Hai mắt Lệ Nhiễm Nhiễm sáng ngời: "Muốn, , !"
Cả đoàn bọn họ kẻ , khắp con phố đều là những cửa hiệu nhỏ dựng tạm thời, bày biện các loại hoa, còn cả trang sức bằng hoa và đồ thủ công mỹ nghệ, đương nhiên cũng thiếu các món ăn vặt đặc sản.
Khương Cửu Sênh thói quen ăn tối, nhưng mua một đống cho Khương Cẩm Vũ. Cậu ăn, chỉ cầm tay, vẻ mặt cực kì vui vẻ và thỏa mãn.
Thời Cẩn ôm lấy cô, đột nhiên dừng bước.
Khương Cửu Sênh hỏi: "Sao thế?"
Anh lắc đầu: "Sênh Sênh, mua bó hoa, ở đây đông , em đưa Cẩm Vũ đến quầy nước phía đợi ."
Cô đáp: "Vâng ạ."
Thời Cẩn cô nắm tay thiếu niên đến quầy nước mới , bước chân vội vã, thuận tay lấy chiếc kéo quầy của cửa hàng hoa, động tác nhanh nhẹn, để ai phát hiện, bỏ túi của .
Trong dòng phía , đàn ông mặc đồng phục bóng chày đầu bỏ .
Đột nhiên, đầu nhọn sắc bén của chiếc kéo chống bên hông, đàn ông yên động đậy, phía vang lên giọng lạnh lùng trầm thấp: "Ai phái các tới đây?"
Người đàn ông ngẩn một lúc, tay mò đến túi quần, lôi một khẩu s.ú.n.g giảm thanh dài nhỏ.
Khương Cửu Sênh dẫn Cẩm Vũ đợi ở quầy nước một hồi lâu vẫn thấy Thời Cẩn . Cô mơ hồ cảm thấy gì đó , trong lòng lo lắng, đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng đợi nổi nữa.
"Cẩm Vũ, em ở đây đợi chị, chị sẽ nhanh chóng ."
Khương Cẩm Vũ thoáng do dự gật đầu.
Khương Cửu Sênh cầm lấy túi xách đeo chéo, kéo Khương Cẩm Vũ tới bàn của em Từ Thanh Bách, : "Bác sĩ Từ, thể giúp trông em trai một lát ?"
Từ Thanh Bách giơ tay lên: "OK."
Sau đó, Khương Cửu Sênh rời khỏi quầy nước, mới vài bước thì chắn mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy hai đàn ông cao lớn lực lưỡng, họ đều mặc đồ vest, vẻ mặt cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc.
Khương Cửu Sênh lập tức cảnh giác: "Các là ai?"
ngay lúc , thêm vài nữa bước từ dòng , chắn kín lối của cô.
Người đàn ông dẫn đầu chắp hai tay đặt lưng, thái độ kính cẩn: "Chúng là của Sáu, Sáu lệnh, dặn cô Khương ở đây đợi ."
Đến bây giờ Khương Cửu Sênh mới phát hiện , bọn họ ngoài còn mang theo vệ sĩ, lẽ là liên quan đến vụ giao dịch ngầm mấy hôm . Tuy Thời Cẩn từng cho cô về nội dung giao dịch, nhưng cũng khó đoán, giao dịch ngầm của nhà họ Tần vụ nào phạm pháp, đối tác đều là những kẻ cực kì hiểm ác.
Thời Cẩn để vệ sĩ ở , một rời .
Cô thể chắc chắn rằng, theo đuôi bọn họ, hơn nữa, mục tiêu của chúng là Thời Cẩn.
Cô kịp suy nghĩ, thúc giục họ: "Không cần lo cho , các mau tìm Thời Cẩn ."
Đối phương vẫn giữ vẻ mặt đó, sừng sững nhúc nhích: "Cậu Sáu mệnh lệnh chết, để cô Khương một ."
Khương Cửu Sênh thở dài một , cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh một ?"
Vệ sĩ dẫn đầu khựng một chút đáp: "Vâng."
Cô ngay là sẽ như mà, để tất cả cho cô.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "Tránh ."
Bảy tám , ai nhúc nhích cả.
Cố Diệp Phi
Khương Cửu Sênh đẩy họ.
Người đàn ông đầu nhanh tay nhanh mắt, giơ cánh tay chắn, cúi đầu : "Mạo phạm ." họ vẫn chịu tránh .
Chân của Khương Cửu Sênh lùi về một bước, hai tay nắm thành quyền, trong đáy mắt hiện lên vẻ công kích: "Chưa chắc các đánh , ở đây đông , thu hút sự chú ý của khác. Các hạ gục từng một tìm Thời Cẩn, cùng tìm ?"
Trong tán đả, tư thế là ý tiến công.
Vệ sĩ đưa mắt một hồi, quyết định nhường đường.
Ở phía , một đàn ông tuấn tú dừng bước một sạp hoa bên đường. Cô gái bán hoa lập tức bước , hòa nhã: "Anh mua hoa ?"
Đối phương mặc một chiếc áo khoác xanh thẫm, để mở vạt, bên trong là áo sơ mi trắng, lên chút gian, nhưng khí chất cao quý nhã nhặn, mắt khẽ híp trông vẻ hư hỏng.
Chính là Vũ Văn Xung Phong chứ ai khác.
Anh khom xuống, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng xanh.
Người bán hoa hỏi: "Anh mua hoa hồng ạ?"
Anh khẽ lắc đầu, mỉm chỉ đóa hoa nhỏ màu trắng bên cạnh, : " chỉ cần hoa cúc thôi."
Cô gái bán hoa hiểu, bèn chọn một đóa cúc tươi, gói kĩ lưỡng, kìm hỏi: "Anh mua tặng cô gái yêu thầm ạ?"
Anh : "Không ."
Hoa gói xong, một đóa cúc, đơn giản nhưng xinh . Cô gái đưa cho đàn ông tuấn tú mặt, đón lấy, mỉm cảm ơn, trả tiền rời khỏi cửa hàng.
Ngôn ngữ của hoa cúc là tình yêu giấu kín trong tim.
Chắc hẳn một để yêu sâu đậm, cô gái kìm bóng dáng đó vài . Người xa, nhưng trong biển mênh mông, vẫn nổi bật, trong tay cầm một đóa hoa, thờ ơ ngửi một chút, nhẹ cài hoa bên tai.
Đột nhiên, dừng bước, đôi mắt bỡn cợt chợt sáng lên, lấy đóa hoa bên tai xuống, cẩn thận cầm trong tay, tránh xa khỏi dòng chen chúc, theo một cô gái mặc áo khoác đen.
Chợ hoa hai con phố dài, đến tận cùng mới yên ắng . Vốn là một con phố bộ, bởi vì đêm khuya, một bóng , càng sâu càng yên tĩnh, đất mấy lộn xộn, bất động giống như chết.
Một tiếng tạch vang lên.
Thời Cẩn tránh đạn của đối phương, ấn đàn ông tường, chiếc kéo kề yết hầu của : "Nói, kẻ cầm đầu các là ai?"
Người đàn ông kiềm chặt động đậy , sợ hãi trừng mắt: "Là..."
Còn dứt câu, một viên đạn xé gió lao tới, găm đầu đàn ông, mắt kịp nhắm tắt thở . Máu b.ắ.n lên tay Thời Cẩn, đầu ngón tay trắng trẻo, một chút đỏ tươi trông nổi bật, thấy mà rùng .
Anh từ từ xoay .
Có một ở phía đối diện, trong tay cầm một khẩu súng, đầu s.ú.n.g hướng về phía .
Người đàn ông mặc bộ đồ bóng chày, đội mũ lưỡi trai, rõ mặt, trong tay là khẩu s.ú.n.g giảm thanh dài và nhỏ, ngón tay đang đặt ở cò súng, : "Bây giờ tiễn mày lên đường đây."
Ngón tay đặt ở cò súng, từ từ kéo về phía .
Ánh mắt Thời Cẩn đột nhiên về một hướng.
Nơi đầu phố tối đen, cô gái của đang thẳng lưng, chỉ ngẩn trong phút chốc, đó run rẩy nâng tay lên, trong tay cầm một khẩu s.ú.n.g nhỏ.
Là chuẩn cho cô, lúc tặng với cô: "So với việc thương, thà rằng em nổ s.ú.n.g khác thương."
"Bỏ s.ú.n.g xuống."
Giọng khàn khàn nhuốm rượu và t.h.u.ố.c lá đột ngột vang lên, âm thanh run rẩy.
Người đàn ông cầm s.ú.n.g thấy âm thanh thì đầu theo bản năng. lúc đó, Thời Cẩn đột ngột tiến lên, nắm chặt lấy đầu súng, chuyển hướng, một tay bổ cánh tay . Thời Cẩn dùng sức kéo, tước khẩu s.ú.n.g của .
Người đàn ông phản ứng trở , dùng tay giành súng. Thời Cẩn lùi một bước, nâng tay lên, đầu s.ú.n.g chĩa đầu của .
Hắn lập tức nhúc nhích nữa.
Tay cầm s.ú.n.g của Thời Cẩn chuyển hướng, dùng cán của s.ú.n.g ống đập mạnh gáy của .
Cơ thể đàn ông mềm nhũn, ngất xỉu đất.
Lúc , tay cầm s.ú.n.g của Khương Cửu Sênh mới từ từ buông xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cô thở hắt một .
"Sênh Sênh," Thời Cẩn vẫn yên tại chỗ, Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, giấu bàn tay dính m.á.u lưng theo bản năng, vẻ mặt lo lắng , "Người đó do giết."
Anh tránh chỗ hiểm, ảnh hưởng tính mạng, bởi vì cô thích.
Vẻ mặt Khương Cửu Sênh căng thẳng hồi lâu, lúc bỗng giãn , cô mất hết sức lực: "Vâng, em mà."
Đôi mày nhíu của Thời Cẩn cũng buông lỏng, về phía cô, : "Lại đây với ."
Cô bước đến, con phố một ánh đèn, chỉ đèn đường của chợ hoa ở phía xa hắt tới, âm u tối mịt. Cô chậm, từng bước từng bước một về phía Thời Cẩn.
Trong bóng tối, đưa tay lên, khẩu s.ú.n.g nhắm lưng cô, lên đạn, cách một tiếng.