SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 280: Thiên kim giả bị rơi lớp vỏ bọc, Phó Đông Thanh bị đổi

Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:31:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lo đến đỏ mắt: "Sao ba gì? Có mặt con hủy hoại ?"Từ Bình Chinh vội an ủi cô : "Con đừng lo, bác sĩ là chỉ cần chờ vết thương khép miệng phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo là nữa."Thẩm mỹ xóa sẹo ư…Nghe ông , Từ Trăn Trăn đờ đẫn cả : "Như chẳng hủy hoại dung mạo ba!" Tim cô trầm xuống, cảm xúc mất khống chế: "Đều do Đường Hồng Nguyệt, đều do bà hại con!"

"Trăn Trăn!" Từ Bình Chinh giữ tay cô , chỉ sợ cô giằng xé đến vết thương mặt, "Con cứ bình tĩnh ."Cô đỏ ửng mắt gào lên: "Con bình tĩnh ? Mặt của con hủy mất ." Cô túm lấy tay Từ Bình Chinh, đồng tử trợn trừng lên: "Ba, ba báo thù giúp con.

Con nhà Vũ Văn bọn họ nợ m.á.u trả bằng máu."Trong đáy mắt cô , ánh sáng tàn độc, tràn đầy sự căm thù, oán hận và phẫn nộ.

Từ Bình Chinh , sắc mặt vẻ thất vọng.

Ông tránh chỗ khác, buông lỏng tay cô : "Chuyện coi như xong ."Từ Trăn Trăn thể tin nổi: "Ba, ba ?" Nửa bên mặt tái mét cũng đỏ bừng lên vì cam lòng và phẫn hận: "Coi như xong ư? Sao thể coi như xong chứ?"Mặt cô hủy , mối thù thể báo !Từ Bình Chinh xuống, sắc mặt dần sa sầm xuống: "Sáng nay của nhà Vũ Văn tới, mang theo giấy chứng nhận khám bệnh ."

"Giấy chứng nhận khám bệnh gì cơ?"

"Bà Vũ Văn mắc bệnh thần kinh." Từ Trăn Trăn căn bản thể chấp nhận nổi cách giải thích .

Ánh mắt cô đầy vẻ oán hận, độc ác, giận điên tranh cãi: "Bệnh thần kinh thì thể g.i.ế.c phóng hỏa ? Bệnh thần kinh thì thể dùng bạo lực với con ?"Cô nghiến răng ken két, chỉ hận thể lập tức lao g.i.ế.c , mặt tràn ngập sự phẫn nộ, thần sắc cực kỳ hung ác.

Dáng vẻ khiến Từ Bình Chinh cảm thấy vô cùng xa lạ, còn chút phóng khoáng ngoan ngoãn nào như mỗi lúc bình thường mặt ông nữa."Trăn Trăn ." Giọng của ông nặng hơn một chút, trong mắt bớt vài phần dung túng: "Con tỉnh chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, hề nghĩ gì đến vấn đề của ."Lời của ông mang theo ý trách cứ.

Đây là đầu tiên ông dùng ngữ khí như thế để chuyện với cô .

ấm ức, cũng phục, lớn tiếng vặc : "Con chứ?" Rõ ràng cô hại, dựa cái gì mà chịu hết sự uất ức như thế .

Vẻ thất vọng trong đáy mắt Từ Bình Chinh càng lúc càng nhiều hơn: "Chuyện con và Vũ Văn Đàm Sinh, ba và ông nội con đều cả ." Tám giờ sáng nay, của nhà Vũ Văn tới ngả bài.

Nếu vì như , thì ông cũng còn uẩn khúc như thế nữa.

Từ Trăn Trăn xong lập tức phủ nhận và trốn tránh ngay cần suy nghĩ: "Ba, đó là chuyện ngoài ý , hại con.

bỏ thuốc cho con, con và Vũ Văn Đàm Sinh chuyện gì cả."Hoàn chút hối nào, từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến chuyện đổ tội và báo thù thôi.

Đứa con gái , đến cuối cùng cũng là do ông sơ suất trong chuyện quản lý và giáo dục, chỉ một lòng bận bịu việc chính trị, đảm bảo cho con bé âu lo về ăn mặc tiêu pha, nhưng con bé sinh tâm tính như thế ."Trăn Trăn," giọng của ông nặng nề, sâu xa, ngữ điệu cũng cứng rắn hơn một chút: "Bất kể là vì nguyên nhân gì, thì con cũng đều chịu trách nhiệm cho những chuyện từng .

là bà Vũ Văn nên dùng bạo lực con thương, nhưng con cũng là ." Có mối dây mơ rễ má như thế với Vũ Văn Đàm Sinh còn thể lừa dối để đính hôn với Vũ Văn Xung Phong chứ.

Con bé thật quá tùy tiện, vọng tưởng.

Từ Trăn Trăn trừng mắt Từ Bình Chinh với vẻ thể tin .

Bình thường, đại đa các trường hợp ông đều sẽ dung túng cô , giúp đỡ cô , nhưng thèm để ý tới.

Trong lòng cô hiện giờ chỉ còn sự oán hận.

gào lên: "Ba là ba của con thế! Con thế mà ba còn giúp con báo thù ?"Giọng Từ Bình Chinh cao hơn vài phần: "Trong tay Vũ Văn Đàm Sinh đoạn video đó, nếu tiếp tục ầm chuyện lên, thì chính con sẽ bại danh liệt."Nhà họ Vũ Văn cũng đối tượng dễ bắt nạt, nhất là Vũ Văn Đàm Sinh, ông sớm chuẩn chu lọt chút nào .

Nếu nhà họ Từ gây khó dễ cho nhà Vũ Văn, thì cuối cùng cũng chỉ tạo thành kết quả cả hai nhà cùng tổn hại mà thôi, ai lợi cả.

Hơn nữa, cả hai bên đều sai cả, mối thù , chẳng ai mặt mũi mà báo nữa.

Từ Bình Chinh khẽ thở dài, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Con đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương ."Từ Trăn Trăn như sụp đổ, gào lên thất thanh."Trăn Trăn."Cô lưng phía ông: "Ba để con ở một một lúc ."Từ Bình Chinh khẽ lắc đầu khỏi phòng bệnh.

Cùng ngày hôm đó, Vũ Văn Xung Phong đăng bài xin và thanh minh, đồng thời công bố kết quả giám định tâm thần của bà Đường.

Nhà họ Vũ Văn tình nguyện gánh bộ chi phí thuốc men điều trị và đền bù tổn thất tinh thần cho nhà họ Từ, trừ cái đó , giải thích thêm bất cứ điều gì.

Còn về nguyên nhân khiến bà Đường bệnh thì ai hé răng lời nào.

Chỉ hai tiếng, nhà họ Từ cũng cho câu trả lời.

Họ vết thương điều trị cẩn thận, chuyện hai nhà sẽ giải quyết riêng với , vì phận của hai nhà đặc thù nên tiện rõ công khai, mong công chúng truyền bá lung tung, mấy tin đồn thất thiệt.

Cứ tưởng hai nhà sẽ đấu đến c.h.ế.t sống, m.á.u chảy đầm đìa, nhưng cuối cùng còn chẳng nổi lên một bọt nước nào.

Đối với việc , mạng nhiều lời ong tiếng ve, các kiểu phỏng đoán, dò xét, nhưng ai dám quá đáng quá.

, đây cũng là gia đình quyền thế, họ chọc nổi.

Tóm , chuyện coi như qua.

Bốn giờ chiều, nhà họ Vũ Văn khách tới chơi.

Là Thời Cẩn, đúng là khách quý hiếm gặp.

Vũ Văn Xung Phong cầm tài liệu bàn lên, tiện tay lật vài tờ hứng thú hỏi: "Vì mảnh đất ?"Thời Cẩn đối diện, tay cầm tách , tay trái cầm nắp tách, chậm rãi gạt lá mặt nước : "Nhà họ Phó tiến quân thị trường Giang Bắc, họ trúng mảnh đất ."Anh tay với nhà họ Phó ?Vũ Văn Xung Phong cũng hỏi nhiều.

Anh vắt chéo chân, lười biếng dựa ghế sofa, : "Thời Cẩn , là một tay gian thương, mấy vụ ăn thua lỗ bao giờ ."Mảnh đất danh nghĩ của , từ ba năm , giá thị trường của nó trăm triệu .

Thời Cẩn nhấp một ngụm , thẳng thắn : "Anh cứ việc giá."Vũ Văn Xung Phong chống cằm, sờ soạng hai cái nửa thật nửa giả: "Đã thì một quả lớn mới ."Điện thoại của Thời Cẩn rung lên.

Anh gọi đến nhận cuộc gọi."Sênh Sênh ."Vũ Văn Xung Phong ngước lên, biếng nhác lườm sang.

Khóe môi Thời Cẩn khẽ mỉm : "Ừ, đang ở nhà Vũ Văn."Không thấy tiếng Khương Cửu Sênh bên gì.

Thời Cẩn : "Anh đang bàn chuyện ăn." Lặng yên bên xong, trả lời tiếp: "Chờ xong việc qua đón em nhé."Họ chỉ chuyện tầm một phút cúp điện thoại.

Thời Cẩn tiếp tục vấn đề , nụ dịu dàng môi biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng vốn : "Muốn quả lớn cũng , cứ giá, ngày mai sẽ mang hợp đồng tới."Vũ Văn Xung Phong chống cằm.

Thôi bỏ , bà xã của vốn cũng là Sênh Sênh mà, giữ thôi.

Mùa thu trời tối nhanh, mới giờ mà mặt trời chuẩn lặn xuống .

Ở biệt thự nhà Vũ Văn một sân, chuông cửa dẫn thẳng khu nhà mái bằng nơi ở của giúp việc.

Chuông vang lên lâu, v.ú Lưu mới dừng việc đang , lau tay chạy ngoài.

Bên ngoài cánh cổng sắt, một bà già đeo một chiếc túi hoa nhí đang thò cổ ngó nghiêng trong biệt thự.

Vú Lưu bước tới, lịch sự hỏi: "Xin hỏi bà là?"Vóc dáng của đối phương cao, lưng gù, nét mặt dữ tợn.

Đó chính là bà Chu, bà nội của Từ Trăn Trăn chứ ai khác.

Bà Chu nhoài qua cửa sắt, liếc thêm hai cái nữa: "Đây là nhà Vũ Văn phỏng?" Nhà to gớm nhỉ, là nhà giàu lắm tiền nhiều của .

Vú Lưu gật đầu: " ạ," đó khách sáo hỏi tiếp: "Xin hỏi bà cần tìm ai?"Bà Chu hất cằm lên, thái độ ngạo mạn vô lý: "Để cho ."

"Ngại quá, phiền bà phận của ạ." Vú Lưu xác định quen bà già , đương nhiên thể tùy tiện cho bất cứ ai cũng trong .

Bà Chu bất mãn, giọng sang sảng tự giới thiệu: " là bà nội của con gái thị trưởng.

tới tìm của nhà Vũ Văn, bất kể là ai cũng , chỉ cần họ Vũ Văn là ."Bà nội của con gái thị trưởng ư?Trong lòng v.ú Lưu cũng thầm hiểu ngay, e rằng đây cũng chẳng khách khứa tử tế đàng hoàng gì.

Có điều, v.ú Lưu cũng thể hiện sắc mặt gì cả, chỉ sửa : "Bà cụ ơi, bà cụ Từ qua đời lâu lắm ." Làm gì bà nội của con gái thị trưởng chứ?! Vú Lưu quan sát bà một lượt.

Cái kiểu ăn mặc và thái độ thế thì e là cụ già nhà quê lên tỉnh bao giờ mới đúng.

Bị vạch trần phận ngay tại chỗ, sắc mặt bà cụ Chu cũng thể giữ nữa, bà tức giận : " là bà nội ở quê của con gái thị trưởng, khi nó nhận về nhà thì nuôi nó lớn đấy.

tin thì cứ hỏi mà xem."Hình như cũng chuyện thật.

Ban đầu con gái nhà họ Từ lưu lạc bên ngoài, đó mới nhận về.

Vú Lưu nhất thời cũng dám xác nhận phận của đối phương, bèn thận trọng hỏi : "Vậy, xin hỏi bà tới đây việc gì ạ?"Bà Chu ngang nhiên: "Trên mạng ầm ầm lên , Trăn Trăn nhà chúng bà chủ nhà hủy hoại dung mạo.

đến đây để đòi tiền thuốc men với tiền bồi thường tổn thất tinh thần."Bà tới để lừa gạt tiền bạc ?Vú Lưu trả lời cứng rắn: "Ngại quá, thể cho bà ."Bà Chu liền giận điên , quát rống lên: "Cái gì? Không đền hả?!" Bà trừng mắt giận dữ, trừng trừng bên trong cửa, hung ác : "Nhà giàu như thế , thương còn chịu đền bù tổn thất hả? Có tin tao báo cảnh sát ?"Nhà họ Từ còn tới đòi tiền, từ bao giờ mà đến lượt một bà nội chui như thế chứ?!Vú Lưu cũng kiên nhẫn bèn chặn họng bà : "Vậy bà báo cảnh sát .

Ai mà mạo nhận là nhà của cô Từ ."Bà Chu tức đến trợn trắng mắt, miệng hùng hồn : "Ai mạo nhận chứ! Tao là bà nội của Từ Trăn Trăn! Tao tên là Chu Ái Liên, ba của Từ Trăn Trăn tên là Khương Dân Hải, là con trai cả của tao. Advertisement / Quảng cáo Không tin thì giờ mày gọi điện mà hỏi."Vú Lưu mất thời gian với bà : " chỉ là giúp việc ở đây thôi, những chuyện quyết ."Bà Chu đập ầm ầm cửa sắt: "Vậy mày để cho tao nhà!"Vú Lưu chút d.a.o động: "Xin bà, sự đồng ý của chủ nhà, lạ phép ."Bà Chu cũng đủ kiên nhẫn nữa, đòi tiền nên trong ruột nóng như lửa đốt: "Nói chẳng qua cũng là đền tiền thôi chứ gì.

Quả nhiên đám nhà giàu là ngữ vắt cổ chày nước, tao báo cảnh sát, tố cáo nhà chúng mày."Bà làu bàu chửi mấy câu xong móc cái điện thoại cổ lỗ sĩ của , đang định báo cảnh sát thì điện thoại gọi tới.

Bà Chu liếc gọi đến, lập tức thấy vững tâm hẳn, giọng bất giác cao hơn vài phần: "Trăn Trăn đấy , cháu gọi điện đến đúng lúc thế.

Nhà dám bảo bà mạo nhận ."Vừa điện thoại, bà trừng mắt v.ú Lưu bên trong biệt thự: "Bà đang ở nhà Vũ Văn mà."Từ Trăn Trăn hỏi bà tới đó gì.

Bà Chu ngang nhiên: "Con mụ nhà Vũ Văn đó hủy hoại dung mạo của cháu, đền tiền ." Cảm xúc của Từ Trăn Trăn ở đầu dây bên kích động, sắc mặt bà Chu càng ngang ngược hơn: "Tao về, tao còn đòi tiền."

"Mày mau bảo cái đứa giúp việc nhà Vũ Văn , cho nó tao là ai.

dám khinh thường khác, cho tao …"Bà Chu bên cạnh chuyện điện thoại, giọng to.

Vú Lưu thèm để ý đến bà , trong nhà.

Thấy Thời Cẩn ngay lưng, cũng đây từ bao giờ, bà liền lịch sự gật đầu chào: "Cậu Thời ạ."Thời Cẩn hỏi: "Vú mở cửa giúp ?"

"Vâng ạ."Vú Lưu mở cửa , liếc bên ngoài một cái.

Bà cụ ban nãy xa , tay vẫn còn cầm điện thoại, loáng thoáng thể thấy tiếng chửi bới của bà .

Bà cụ già , đúng là vô sỉ thể tưởng tượng nổi.

Xe của Thời Cẩn dừng ngay ngoài biệt thự.

Anh vội rời ngay mà bấm gọi : "Điều tra cho về bên phía quê nhà Khương Dân Xương!"Chu Ái Liên .

Cái tên , từng thấy trong tài liệu về Khương Dân Xương.

Lúc gần hoàng hôn, bên ngoài khu trường Hoành Điếm nhiều đang túm tụm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/senh-senh-cua-anh/chuong-280-thien-kim-gia-bi-roi-lop-vo-boc-pho-dong-thanh-bi-doi.html.]

Khương Cửu Sênh đồ diễn xong, tóc cài trâm ngọc, váy cổ trang dài, kéo lê mặt đất.

Cô nhấc góc váy lên xuống, hỏi: "Sao nhiều phóng viên thế?"Mạc Băng xếp vạt váy cho cô, : "Đến vây Phó Đông Thanh đấy.

Hai ngày liên tiếp, bảng tìm kiếm nóng đều là cô .

Cả mạng internet đều đang phỉ nhổ cô , chắc rửa cũng sạch ." Nói cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Còn giành tài nguyên nữa ?"Đến bây giờ phòng việc của Phó Đông Thanh cũng lên tiếng bác bỏ tin đồn, e là bỏ rơi cô .

Khương Cửu Sênh ngước mặt lên, vẻ mặt lạnh nhạt về phía xa, thản nhiên một câu: "Cô vẫn còn tới nhận mà."Mạc Băng cũng hiểu ngay.

Giờ Phó Đông Thanh đang anti mạng internet, cướp tài nguyên của cô dễ dàng vô cùng.

Hôm nay Phó Đông Thanh một cảnh , đoàn phim đều và Khương Cửu Sênh bất hòa với nên cố tình sắp xếp nơi nghỉ ngơi xa một chút.

Lý Huy An cúp điện thoại xong, sắc mặt căng thẳng: "Đạo diễn Lâm và tổng giám đốc Ngô đều dừng hợp tác , chỉ riêng tiền vi phạm hợp đồng là con nhỏ."Phó Đông Thanh nhắm mắt .

Thợ trang điểm đang hóa trang cho cô đều nín thở , dám thở mạnh.

mở mắt , xua tay cho thợ trang điểm tránh ngoài mới : "Lấy từ tài khoản cá nhân của ."Lý Huy An nhíu mày: "Đông Thanh, đây là vấn đề tiền bạc.

Lần scandal của cô và ông Tần ảnh hưởng quá lớn đến danh tiếng của cô.

Nếu bộ phận xử lý truyền thông giải quyết thỏa đáng thì sẽ bất lợi cho sự phát triển của cô ."Dù , ngay cả đài truyền hình Trung ương cũng đều tỏ rõ là sẽ dùng nghệ sĩ tai tiếng .

Sắc mặt Phó Đông Thanh lắm, qua lớp trang điểm, càng bợt bạt hơn.

cầm gương lên, tự vẽ mày, hỏi Lý Huy An: "Bộ phận xử lý truyền thông thế nào?"

"Họ vẫn đưa phương án, bên phía nhà họ Tần cũng tỏ thái độ gì.

 

Dù gì Tần Hành cũng là thương nhân, mấy tin đồn tình ái ảnh hưởng gì đến ông cả.

cô thì khác, điều quan trọng nhất của nữ diễn viên là danh tiếng.

Chuyện lan truyền khắp nơi , ảnh mạng xóa cũng hết, bên phòng việc căn bản tay từ chỗ nào."Gì thì gì những bức ảnh cũng đều là bằng chứng xác thực cả.

Lý Huy An kéo chiếc ghế dựa xuống: "Rốt cuộc chuyện tối hôm đó là thế nào? Sao cô ở cùng một phòng nghỉ với Tần Hành?"Động tác vẽ lông mày của Phó Đông Thanh bỗng khựng : " cũng là chuyện gì nữa, mơ mơ hồ hồ căn phòng đó." Cô ở trong giới giải trí bao năm nay, vốn sơ suất lơ là, tinh thần đề cao cảnh giác cực kỳ cao, nhưng cũng từng gặp tình huống kỳ quái như thế bao giờ.

Lý Huy An cũng cảm thấy quái lạ: "Có cô uống say ?"Phó Đông Thanh lắc đầu: " chỉ uống một ly thôi." Tửu lượng của cô , đến mức một ly say .

Thế thì quá kỳ lạ. Nếu do cồn mà tinh thần tỉnh táo, thì chỉ thể là do thuốc.

Lý Huy An nghĩ một chút đoán: "Liệu trong ly rượu đó vấn đề ?"

"Hẳn là ." Phó Đông Thanh nhớ : "Ly rượu đó tùy tiện cầm từ bàn rượu lên, nhiều đều uống rượu bàn đó nhưng chỉ vấn đề.

Chắc chắn là do rượu."Lý Huy An nghĩ thông : "Vậy thì vấn đề ở nhỉ?"Phó Đông Thanh đặt bút chì kẻ mày xuống, khuôn mặt trong gương, lông mày nhíu chặt : "Lúc đó con ch.ó của Thời Cẩn là kẻ đầu tiên bước phòng.

Nó cắn chiếc váy lễ phục của ."

"Chó á?" Lý Huy An dám chắc, hỏi : "Có là do Thời Cẩn giở trò ? Váy là do gửi tới, liệu động tay động chân gì ?" Ít Thời Cẩn động cơ, cũng thủ đoạn.

Hơn nữa, còn là bác sĩ, quá quen thuộc với các loại thuốc .

Phó Đông Thanh im lặng."Dù là thì chúng cũng chút chứng cứ nào cả, giải quyết vấn đề gì." Lý Huy An cảm thấy đến chín phần mười là Thời Cẩn thoát mối liên quan.

Nghĩ một lúc, cô cũng đau hết cả đầu.

Nếu là Thời Cẩn thật, sẽ khó để nắm thóp của .

Con của Thời Cẩn việc kín kẽ, tuyệt đối sẽ để chứng cứ.

Chiếc váy đó khi còn giữ cả chút tro tàn nào ."Buổi tối hôm , và Tần Hành hề xảy chuyện gì cả." Phó Đông Thanh mím môi, mắt đầy vẻ cam lòng: " trong sạch."

" tin cô cũng chẳng ích gì.

Việc chúng là chặn miệng dư luận cơ." Lý Huy An thôi.

Trầm mặc một lúc , giọng cô vẻ nặng nề và khó xử: "Đông Thanh , cô xin Khương Cửu Sênh một tiếng .

Nếu , cô mà chen chân một cái, thì đúng là chó cắn áo rách đấy."Nếu lúc Khương Cửu Sênh còn tới cướp tài nguyên, thì họ căn bản đất mà trở tay, khả năng cơ hội xuất hiện còn khó khăn chứ.

Ánh mắt Phó Đông Thanh sa sầm xuống: "Nhà họ Phó chúng còn thê thảm đến mức cúi đầu với cô ."Lý Huy An cũng tiện thêm gì nữa.

tính cách của Phó Đông Thanh kiêu ngạo đến nhường nào.

Nhân viên trường chạy tới gọi: "Chị Đông Thanh, đến chị ạ."

"Ừm, tới đây."Hôm nay Phó Đông Thanh chỉ một cảnh , là cảnh diễn cặp với Tô Vấn.

Không do khí thế của Tô Vấn quá mạnh mẽ là trạng thái của Phó Đông Thanh quá kém mà một cảnh thôi NG mất sáu còn qua.

Quách Hồng Phi giận điên , thẳng thừng hô ngừng để Phó Đông Thanh điều chỉnh trạng thái tiếp, đỡ lãng phí thời gian.

Ông cảnh của Tô Vấn và Khương Cửu Sênh .

Ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, Hoàng hậu tổ chức hội thơ ở Quan Cảnh các, mở tiệc chiêu đãi tất cả các thiếu nữ nhà quyền quý trong kinh thành.

Tiểu thư Oanh Trầm của nhà Định Tây tướng quân cũng trong đó.

Sau khi cung yến kết thúc cũng quá hoàng hôn.

Trên con đường đá cuội uốn quanh Quan Cảnh các thanh u tĩnh mịch trồng một bụi hoa mộc lan nhỏ.

Từ đằng xa, nàng thấy một giữa đường, áo trắng như tuyết, tay cầm kiếm, miệng còn ngầm một cành mộc lan.

Còn thể là ai nữa ngoài Thất vương gia Dung Lịch, quý phái tuấn tú nhất, cũng tùy tính phóng khoáng nhất trong Hoàng thất chứ.

Oanh Trầm bước gần.

Hắn bèn chặn giữa đường, miệng khẽ mỉm .

Nàng hành lễ với , khẽ nhíu mày hỏi: "Vì ngài chặn đường ?"Hắn cầm cành mộc lan trong tay, xoay xoay nghịch nghịch: "Bản vương đấu kiếm với nàng."Nàng nhíu mày, chút ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ bình thường, mà dù chải tóc của con gái cũng chẳng thể che nổi khí khái hào nàng: "Có Vương gia quên ? Ở trường đua ngựa của phủ Hữu tướng, chính đánh ngài ngã ngựa đó."Cành hoa trong tay vô thức bẻ gãy.

Hắn như hổ, khuôn mặt tuấn tú thoáng ửng hồng.

Hắn : "Lần đó tính."

"Sao tính?"Sao thể tính chứ?! Lần trong mắt tràn ngập hình ảnh nàng mặc đồ nam giới, thấy chiêu thức mà nàng đánh .

Hắn phịch xuống đất, ném thanh kiếm Thanh Đồng vua ban sang cạnh chân nàng, đầu ngón tay bóp nát đài hoa.

Gió thổi qua, cuốn cánh hoa bay lên vai .

Hắn tiện tay nhặt đại một cành cây khô, : "Bản vương chấp nàng mười chiêu."Màu hoàng hôn ở chân trời càng sâu thẳm, ánh chiều tà vàng nhạt phủ khắp cả khu vườn, nhuộm đóa mộc lan thành một màu sắc khác.

Oanh Trầm nhặt kiếm lên xuất chiêu.

Sắc hoa đầy trời mê hoặc mắt .

Không thấy chiêu thức, chỉ thấy vạt váy bay bay lưỡi kiếm.

Cố Diệp Phi

Chỉ thoáng giây phân thắng bại.

Hắn ngược ánh chiều tà, mỉm thu cành cây khô đang chỉ yết hầu của nàng: "Ta thắng ." thế, thắng , còn thắng và dứt khoát.

Oanh Trầm thu kiếm về, dâng hai tay trả cho : "Vương gia thể nhường đường cho ?"Hắn chỉ nhường đường mà còn bước tới một bước, đưa lên phất cánh hoa rơi lưỡi kiếm: "Thanh kiếm tặng cho nàng đó.

Phụ nàng , nếu phu quân của nàng, nhất định đánh thắng nàng." Hắn ngước mắt lên thẳng mắt nàng: "Ô Nhĩ Giai Oanh Trầm, nàng thấy bản vương thế nào?"Sử sách ghi rằng: Kiếm thuật của Viêm Hoằng đế Dung Lịch là do Võ trạng nguyên Kỳ Anh truyền thừa, nay đối thủ.

Oanh Trầm địch .

Chỉ điều, từ đó về , trong bao nhiêu năm oanh liệt, Viêm Hoằng đế từng thằng Oanh Trầm một nào nữa.

Hắn chỉ thắng nàng duy nhất một trận đó thôi.

Sau khi Oanh Trầm qua đời, Tần Tam từng hỏi , vì kiếm thuật cao siêu là thế mà cứ gặp Oanh Trầm thể tay?!Viêm Hoằng đế đáp: "Trẫm sợ nàng thua sẽ vui.

Nàng vui, trẫm dỗ dành thế nào."Sau khi mỉm cho qua chuyện, trong tẩm điện, ôm thanh kiếm từng tặng Oanh Trầm đó, uống rượu cả đêm."OK!"Đạo diễn Quách hô to, mặt lộ nụ vui vẻ.

Tô Vấn đóng cặp với Khương Cửu Sênh, quả là cao thủ phối với cao thủ.

Cả một cảnh diễn dài như mà từ đầu tới cuối chỉ đúng một , quá hảo.

Ông đầu hỏi đàn ông lưng : "Anh Dung cảm thấy thế nào?"Người đàn ông lưng ánh chiều , giọng trầm, "Đổi ."Quách Hồng Phi sang, khó hiểu hỏi: "Cái gì cơ?"Vị họ Dung đó dung mạo vô cùng tuấn tú xuất trần, khuôn mặt lành lạnh, thờ ơ, như vướng khói lửa nhân gian, giống một vị tiên nhân bước từ bức họa .

Anh nhíu mày : "Cô nữ diễn viên đóng vai Hoa Khanh đó, đổi !"Thì Phó Đông Thanh .

Quách Hồng Phi thoải mái : " cũng ý đó." Xong ông hỏi thêm: "Vậy Dung đề cử nào ?"Màu môi nhạt, giọng dường như cũng nhạt nhẽo theo: "Không , ông cứ chọn ."Vẻ tuấn tú của hề giống hiện đại chút nào.

Không , Khương Cửu Sênh cảm thấy đàn ông lưng đạo diễn Quách còn giống Viêm Hoằng đế hơn cả Tô Vấn nữa.

Cô hỏi Mạc Băng: "Người đạo diễn Quách là ai thế chị?"Mạc Băng một cái : "Là tác giả của "Đế Hậu" đấy."Khương Cửu Sênh kinh ngạc hỏi: "Tác giả là đàn ông ạ?"Mạc Băng gật đầu: "Hơn nữa, cô tác giả tên thật là gì ?" Cô ngừng một chút : "Anh cũng tên là Dung Lịch đấy."

Loading...