SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 369: Thức ăn cho chó hàng nghìn, hàng vạn vị - Kết thúc (trung)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:51:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Từ to ba tiếng: "Ha ha ha, đó là cháu nội và cháu rể của đấy."
Mọi đều .
Từ Bác Mỹ béo tròn béo trục nũng bên chân Khương Cửu Sênh, nó sức dụi đầu, kêu: "Gâu gâu..."
Cô xuống, xoa đầu nó, : "Bác Mỹ ngoan, con đưa nhẫn ."
Cô chỉ hộp nhẫn cổ nó, Từ Bác Mỹ hiểu ngay, vẫy đuôi ngược về.
"Oẳng!"
"Oẳng!"
Chó đây vui vẻ đến sắp bay lên .
Chú rể Từ Thanh Cửu gỡ nhẫn xuống, đeo lên tay cho cô dâu Tô Khuynh. Từ Bác Mỹ giữa hai , hưởng thụ ánh đèn rực rỡ của sân khấu.
Chú rể tức điên. Cắt một bữa thức ăn chó bây giờ chứ!!!
Ông cụ Từ là vui vẻ nhất, vỗ tay cho đôi vợ chồng trẻ đón Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh , đây với ông."
Cô xuống, gọi: "Ông nội."
Thời Cẩn theo cô, cũng nhẹ nhàng chào một câu.
Đã lâu lắm ông cụ Từ gặp cháu nội của nên lúc ông thấy vui vẻ.
Ông cụ kiêu ngạo giới thiệu cô với ông bạn già nhiều năm gặp của : "Ông Chung , để giới thiệu với ông chút nhé. Đây là Sênh Sênh, cháu nội đấy, con bé là một diễn viên cực kỳ xuất sắc."
Đến lượt Thời Cẩn, thì ông chẳng vẻ kiêu ngạo gì lắm: "Còn đây là Thời Cẩn, cháu rể ."
Thấy dáng vẻ, khí chất của Thời Cẩn tầm thường, ông Chung bèn hỏi: "Tiểu Thời gì nhỉ?"
Ông cụ Từ trả lời : "À, nó mở một công ty mà."
Giọng điệu của ông cụ chút chút gì đó chê bai, ghét bỏ. Thời Cẩn mở một công ty chỉ nín lặng.
Ông Chung thầm nghĩ, chắc đứa cháu rể của ông cụ Từ chỉ vài cái cửa hàng, chẳng vẻ vang gì cho lắm, nên ông cụ cũng tiếp tục chọc nỗi đau của khác nữa, mà sang hỏi Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh đóng phim gì ? mặt thấy quen lắm."
Cô gái trẻ bên cạnh ông Chung lập tức cướp lời, : "Ông nội ơi, Sênh Sênh chính là Định Tây tướng quân đấy ạ."
Ông Chung giật kinh ngạc: "Ôi chao, là Oanh Trầm tướng quân !"
Ông cụ vội vàng lôi kính lão đeo, kích động : "Sênh Sênh , cháu thể ký tên cho ông ? Ông già cực kỳ thích Oanh Trầm tướng quân của cháu day!"
Các cụ già thời nay đều cấp tiến, theo dõi phim ảnh hâm mộ thần tượng chẳng kém gì giới trẻ. Gần đây vai diễn mà ông cụ Chung mê nhất chính là Oanh Trầm tướng quân.
Khương Cửu Sênh đáp: "Dạ ạ."
Cháu gái của ông Chung vội lấy giấy bút từ trong túi , đưa cho Khương Cửu Sênh.
"Ông cứ bảo mà nhận , hóa là đang mang thai tiểu Tướng quân ."
Ông cụ Chung vui vẻ : "Tiểu Tướng quân mấy tháng cháu?"
Khương Cửu Sênh lịch sự trả lời ông cụ: "Dạ hơn 6 tháng ạ."
Cô đặt tay lên bụng, khẽ vuốt ve theo thói quen.
Thời Cẩn lẳng lặng im bên cạnh cô, gắp thịt cá gỡ hết xương bát cho cô.
"Ông Từ , ông phúc thật đấy, loáng một cái nhà thêm hai ." Ông cụ Chung hâm mộ c.h.ế.t .
Ông cụ Từ : "Hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí..."
Ông Chung cạn lời. Lão già , gì mà đắc ý thế.
Trên lễ đài, Tô Khuynh đang ném hoa cưới.
Trừ bốn cô phù dâu thì còn mấy cô gái trẻ chồng cũng đang chờ phía để bắt.
" ném nhé."
Nói xong, Tô Khuynh dùng sức ném mạnh bó khoa về phía .
Các cô gái trẻ đều giơ hai tay lên để đón, nhưng ở phía , một cánh tay dài vượt qua đỉnh đầu của họ, cầm chắc lấy bó hoa . Mà đó... là tay của một đàn ông.
Các cô gái trẻ hình.
Họ đầu .
Khóe môi Kiều Thanh Thiển giật run lên lườm Lệ Nhiễm Nhiễm: "Cô quản chặt ông tướng nhà cô chứ, bảo đàn ông giành hoa cơ mà."
"À..."
Lệ Nhiễm Nhiễm gãi đầu, mặt vẻ ngây thơ vô tội: "Anh nhà chính kiến lắm, quản , quản ."
Xem cô bốc phét kìa.
Cận Phương Lâm mỉm , nhét bó hoa tay cô nàng nhà , : "Về đăng ký nhé."
Lệ Nhiễm Nhiễm tít mắt ôm hoa chắp tay thành quyền như kiểu võ hiệp: "Đắc tội các vị quá."
Sau đó, cố tỏ vẻ vô tội và phiền muộn, : "Tổng giám đốc bá đạo yêu ! Ôi chao! đúng là đồ đáng chết, sức quyến rũ thể nào giấu ."
Các cô gái chỉ câm nín.
Tin cô mới là lạ ! Đôi nam nữ "chóa chít" !
Cầm bó hoa cưới, Lệ Nhiễm Nhiễm mừng khấp khởi.
Cô vui vẻ bước xuống lễ đài, đầu nháy mắt với Tô Khuynh, che miệng thầm với cô : "Khuynh Khuynh , hàng full HD che, Bách Độ Vân, mật mã liên kết là 17538 nhé!"
Tô Khuynh đưa tay hiệu OK.
Tất cả những ám hiệu , bộ đều Từ Thanh Cửu ngay bên cạnh Tô Khuynh thấy rõ mồn một cả.
Anh lãnh đạm hỏi Cận Phương Lâm một câu: "Rốt cuộc bà xã nhà bao nhiêu tài khoản Bách Độ Vân hả?"
Cứ tịch thu cái là cái khác!
Tô Khuynh and Lệ Nhiễm Nhiễm hình.
Nguy hiểm ! Bảo vệ kho full HD che của với!!!
Lệ Nhiễm Nhiễm , vô cùng chân thành với nhà : "Hiểu lầm đấy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Đám thiếu nữ chúng xem mấy bộ truyện H thì ?! Đã ?!!! Hả?!!!
Cận Phương Lâm đầy sát khí: "Em đây."
Lệ Nhiễm Nhiễm vẫn cợt nhả: "Tiểu nhân tới đây!"
Cận Phương Lâm chọc tức đến bật .
Tình yêu mà, đôi lúc đơn giản. Bạn mẩy nhưng vẫn mỉm bao dung.
Tình yêu, còn nhiều nhiều màu sắc hình thái khác .
Ví dụ như Cảnh Sắt và Hoắc Nhất Ninh chẳng hạn, nó theo hình thái "nam mạnh mẽ, nữ yếu đuối". Ba Cảnh ngoài chỉ thấy giận điên , cảm giác như sắp suy tim vì tức luôn .
Cảnh Sắt lén lút nhét một chai rượu trắng cho Hoắc Nhất Ninh.
"Gì thế em?"
Cảnh Sắt nhỏ giọng : "Em đổi nước đấy."
Cô sợ thấy nên ngó tứ tung như kẻ trộm, vớ ngay ánh mắt của ông bố nhà đang chằm chằm về phía .
Cảnh sắt b.ắ.n một ánh mắt đầy ý cảnh cáo kiểu "Ba thử xem, con sẽ thèm để ý đến ba nữa ", đó đầu tiếp tục thỏ thẻ với bạn trai nhà : "Anh Hoắc, nếu Hai để đỡ rượu hộ, thì uống cái nhé."
Hoắc Nhất Ninh mỉm : "Anh ."
Cảnh Sắt nhét cái chai túi áo khoác của : "Em giấu giúp , đừng để phát hiện đấy."
Nói cô quanh một vòng, phát hiện ông bố nhà đang gắp cái càng cua trong đĩa của .
Cảnh Sắt lập tức vui, mặt xị : "Ba , cái càng con đang gỡ giúp Hoắc mà, ba ăn chứ."
Ba Cảnh cạn lời.
Cô con gái rượu mà ông nuôi hai mươi mấy năm trời đó. Ba chỉ ăn mỗi cái càng thôi mà, hả?! Làm? Sao? Hả?!!! Tức nghẹn tức nghẹn tức nghẹn tức nghẹn lên mất thôi...
Cảnh Sắt bĩu môi, để ý đến ba cô nữa, tiếp tục gỡ thịt cua cho đội trưởng nhà ăn.
lúc , điện thoại của Hoắc Nhất Ninh vang lên. Anh đưa tay lên che ống , nhận điện thoại, chuyện mười mấy giây ngắt ngay.
Sau đó, lôi chai rượu mà Cảnh Sắt giấu trong áo khoác của , gọi: "Sắt Sắt ơi."
Cô hiểu ngay, gỡ bao tay hỏi: "Anh nhiệm vụ ?"
Hoắc Nhất Ninh liếc thịt cua mà cô gỡ đĩa, rút giấy ăn lau tay cho cô: "Anh bắt ."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, dù cố kìm nén thế nào, cũng thể kìm nén sự hụt hẫng trong lòng: "Liệu nguy hiểm ?"
"Anh sẽ bình an về mà."
Anh dám thương, càng dám chết, vì sợ cô .
Cô cúi gằm đầu xuống ủ rũ, giữ để . Thế nhưng, lời dâng đến môi biến thành một câu làu bàu dặn dò: "Anh cẩn thận nhé."
Sau đó, cô tha thiết dặn thêm: "Anh cẩn thận, cẩn thận đấy nhé."
Hoắc Nhất Ninh cúi xuống hôn lên môi cô: "Bé ngoan, đừng sợ, một lát sẽ về ngay."
"Vâng ạ."
Cô cũng nũng nịu nữa, lẳng lặng rời .
chờ xa cô nhịn nữa, hai mắt đỏ ửng lên. Cảnh Sắt sụt sịt mũi bật .
Thấy con gái cưng nhà , tim ba Cảnh như d.a.o cứa . Ông cuống cuồng dỗ dành tâm can bảo bối nhà : "Bảo bối của ba, con thế ? Có gì ấm ức thì với ba nào, đừng đừng ."
Cô ấm ức.
Cảnh Sắt nhỏ giọng nỉ non: "Con lo cho ."
Cô chỉ sợ về nữa thôi.
Mẹ Cảnh cũng xót ruột cho con gái , cân nhắc một hồi mới : "Hay là bảo Nhất Ninh đổi nghề ?"
Công việc của Hoắc Nhất Ninh tính nguy hiểm quá cao, chỉ điều tra phá các vụ án mạng, mà còn can thiệp cả phòng chống ma túy, chống buôn lậu nữa. Đừng Sắt Sắt, ngay cả bà cũng lo c.h.ế.t chứ.
Cảnh Sắt lắc đầu, lau sạch nước mắt , kiên định : "Mẹ ơi, là một cảnh sát vô cùng ưu tú. Trừ con , còn nhiều cần ."
Mẹ Cảnh vỗ nhẹ lưng cô, thêm gì nữa.
Tình yêu mà, đôi lúc, là nỡ rời xa, là lưng phía len lén gạt lệ, đến lúc , chỉ để thấy nụ tươi.
Đương nhiên, còn nhiều nhiều hình thái khác nữa.
Ví dụ như Lâm An Chi và Mạc Băng chẳng hạn.
"Thế , sẽ cho hợp đồng một nữa. Ngày mai hẹn thời gian, chúng gặp thương lượng ."
Mạc Băng bên bàn ăn, cố gắng đè giọng xuống thấp nhất thể: "Được , ngày mai ."
Buổi tiệc cưới mới qua một nửa, đây là cuộc điện thoại thứ ba . Người quản lý vàng chính là dùng mạng để gây dựng nên như đấy.
Lâm An Chi gắp thức ăn bát cho cô: "Em ăn chút gì ."
Cô vẫn còn điện thoại: "Em còn một cuộc điện thoại quan trọng nữa."
Trong tay cô, chỉ riêng nghệ sĩ đang ở giai đoạn thăng tiến hai , nhất là thời gian , cô bận đến quên hết cả trời đất.
Lâm An Chi day mi tâm, đặt đũa xuống, rút chiếc điện thoại trong tay cô : "Ăn cơm ."
Mạc Băng .
Anh sợ chọc cô giận, dỗ dành: "Em đừng giận mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/senh-senh-cua-anh/chuong-369-thuc-an-cho-cho-hang-nghin-hang-van-vi-ket-thuc-trung.html.]
Cuối cùng vẫn trả điện thoại cho cô, giọng mang theo vẻ thỏa hiệp, lấy lòng: "Dạ dày của em khỏe, em uống chút canh , ?"
Mạc Băng chịu nổi nhất là dáng vẻ của .
Cô đặt điện thoại xuống, : "Em , ông quản gia ạ."
Lâm An Chi mím môi , dùng đũa mới gắp thức ăn cho cô, chất bát cô thành cả một ngọn núi nhỏ.
Mạc Băng khẽ nhíu mày một cái.
Anh lo cuống lên, vội hỏi: "Em thế?"
Cô nhúc nhắc cổ chân : "Chân em thoải mái lắm."
Cô giày mới nên mài gót chân.
Lâm An Chi trách mắng cô nhưng chẳng nỡ nặng lời, bèn như dằn dỗi: "Anh dặn em mài mềm hẵng mà, cứ cơ."
Nói thụp xuống.
Mạc Băng kéo : "Bao nhiêu ở đây kìa ."
Anh bất chấp, xóm bên cạnh chân cô, rút hai chiếc băng cá nhân từ trong túi áo : "May mà mang theo."
Mạc Băng mỉm , nhịn khẽ đưa tay vuốt tóc .
Đây cũng là một hình thái của tình yêu, khi mất , họ sẽ thận trọng móc cả trái tim của , dâng hai tay lên cho yêu. Có thể hèn mọn đến tận cùng, nhưng từ từ nở hoa trong lớp bụi bặm đó.
Ở bàn bên cạnh là Trình Hội và Tần Tiêu Tiêu. Đó cũng là một dạng khác nữa.
Trong bữa tiệc, cô nhận thông báo của trường, mừng như điên : "Thầy Trình, thư xin ở trường của em chấp nhận ."
Xét một cách nghiêm túc, thì cô cũng coi là mắt , nhưng giờ vẫn luôn bình bình, nổi cũng chìm. Hai năm nay, cô càng như dạt hẳn khỏi giới giải trí, vì thế, khi gần nghiệp, cô gửi một tờ đơn xin ở trường. Cô nghĩ, gì cũng , trợ giáo hướng dẫn học viên cũng chẳng .
Trình Hội ừ một tiếng lẳng lặng ăn, gì.
Ở bên cạnh cô một bé hai, ba tuổi bướng bỉnh, chịu ăn. Cậu kéo khăn trải bàn nghịch, nhưng cứ kéo mãi kéo mãi, bát canh rơi , nước canh b.ắ.n hết lên váy của cô.
"Xin cô."
Mẹ bé luôn miệng xin : "Thành thật xin cô."
Tần Tiêu Tiêu im lặng.
Nếu như là cô của ngày , với tính cách nóng nảy của , thì khi cô sẽ chơi c.h.ế.t cả hai con nhà mất.
Tần Tiêu Tiêu rút vài tờ giấy ăn , đặt lên váy để thấm: "Không , dù gì cũng là màu đen, rõ."
Mẹ đứa bé vẫn thấy ngại ngùng hổ: "Thành thật xin cô, chiếc váy của cô bao nhiêu tiền? sẽ đền cho cô."
Cô cũng chẳng còn nhớ chiếc váy bao nhiêu tiền nữa, nhưng tối thiểu cũng 6 con nhỉ.
Tần Tiêu Tiêu lắc đầu mỉm : " mua ngoài chợ đêm mà, đáng bao nhiêu tiền, chị cần bận tâm ."
Vừa xong, vai cô chợt xuất hiện thêm một chiếc áo khoác.
Trình Hội đỡ cô dậy, đó kéo cổ tay cô: " đưa em xử lý một chút."
Cô thoáng sững sờ, đó cúi đầu xuống, hai vành tai đỏ ứng lên. Trong đầu cô giống như những bông pháo hoa nở rộ, nổ đến mức khiến đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, lời cũng chẳng rõ ràng nữa, lắp ba lắp bắp.
"Thầy... thầy nắm tay em ."
Cô còn chẳng dám ngẩng đầu lên: "Thầy Trình, em... em... em..."
Cô cứ "em em" một hồi lâu mà cũng chẳng gì.
Trình Hội đưa cô đến cửa toilet, : "Sau gọi tên ."
Cô ngây ngẩng đầu lên hỏi : "Gì cơ ạ?"
"Nếu là bạn trai, gọi thầy phù hợp lắm."
Cô toét miệng ngây ngô: "Vâng ạ."
Đây là năm thứ tư Tần Tiêu Tiêu theo đuổi Trình Hội, cuối cùng, thầy giáo cũng biến thành bạn trai.
Tình yêu mà, đôi lúc là thu tất cả móng vuốt của , biến thành dáng vẻ nhất. Giống như khi Tần Tiêu Tiêu gặp Trình Hội , tự tay cô bẻ hết từng móng vuốt sắc bén dùng để sinh tồn của .
Cô vẫn luôn nhớ rõ đầu tiên khi cô tỏ tình với Trình Hội. Anh từ chối cô, : " thích những cô gái điêu ngoa hà khắc."
Sau đó, cô Sáu nhà họ Tần ngang ngược đanh đá nhất bỗng lương.
Ôi cái tình yêu c.h.ế.t tiệt !
Buổi tiệc cưới vẫn đang tiếp tục, ba tuần rượu, thể thiếu những màn buôn dưa lê, buôn chuyện trời chuyện đất, chuyện đời .
"Ông Tạ , đây là ai thế?"
Ông bạn già cùng bàn tò mò lâu , cô gái trẻ yêu kiều xinh xắn bên trái của thầy Tạ, ông nhịn bèn hỏi.
Thầy Tạ hí hí, giới thiệu: "Đây là hội phó của Đãng Đãng nhà đấy.
Tạ Đãng ở bên tay : "Là hội phó của fanclub Giang Bắc."
Làm ông bạn già hiểu chút tâm tư của thầy Tạ chứ. Con lớn tuổi mà, gì ông nào giục cưới .
Ông cụ nhấm nháy mắt với thầy Tạ, : "Ồ? Là hội phó ."
Con dâu tương lai chứ gì?
Ẩn ý sâu xa, chỉ thể hiệu cho hiểu ý thôi.
Thầy Tạ hiểu ngay tức khắc: "Ừ ừ, hội phó đấy mà." thế, sai .
Ông bạn già cho thầy Tạ một ánh mắt vi diệu.
Thầy Tạ vui vẻ như nở hoa trong lòng, bắt đầu hình thức khoe khoang của : "Mặc Bảo , con chào hỏi các cụ ở đây ."
Đàm Mặc Bảo thốn. Cô lơ nga lơ ngơ kéo cùng bàn, lơ nga lơ ngơ tự dưng thêm cả một mâm các cụ già.
Cô thực sự cũng thế nào, đành mỉm chào : "Cháu chào các ông ạ."
Đàm Mặc Bảo là một thông minh. Nhìn thì giảo hoạt lanh lợi, nhưng ánh mắt sạch sẽ trong trẻo, tính cách hoạt bát. Nụ của cô ngọt ngào, đúng là kiểu mà các ông bà già thích nhất.
"Cô bé trông hoạt bát lanh lợi quá."
Các ông cụ thi khen ngợi: "Ông Tạ , ông phúc thật đấy."
Thầy Tạ kiêu ngạo như sắp bay khỏi địa cầu: "Đương nhiên ."
Các ông bà già cứ ông một câu một câu trêu chọc. Đàm Mặc Bảo khéo chuyện, tính cách hòa nhã khiến các cụ chọc đến ầm lên.
Trong lúc bắt chuyện, cô vẫn còn gắp một con tôm hấp cho Tạ Đãng, : "Anh Đãng, món ngon lắm."
Tạ Đãng mắc bệnh công chúa nặng, vẫn còn kiêu ngạo đẩy : "Lười bóc lắm, bẩn tay."
Cậu còn thêm: "Bàn tay kéo violin của thể bóc tôm ."
Ôi cái vẻ kiêu căng kìa!
Thầy Tạ lườm một cái, : "Ai nuông chiều con thế ." Nói xong ông gắp một con tôm để bóc vỏ cho Tạ Đãng.
Đàm Mặc Bảo lập tức đưa đĩa của sang: "Anh ăn của em , em bóc cả đĩa ."
Thầy Tạ dừng ngay.
Sau công tác bóc tôm kế nhiệm .
Giờ Tạ Đãng mới chịu nhấc bàn tay tôn quý của lên, gắp một miếng thịt tôm, chấm nước tương chậm rãi ăn cho cái cảm giác siêu cấp cao quý.
Nhìn ăn, mặt Đàm Mặc Bảo đầy vui vẻ, hỏi: "Anh uống canh sườn ?"
Công chúa Tạ : "Chỉ nước canh thôi, đừng cho sườn."
Cô múc cho một bát, nhặt hết sườn và rau thơm trong đó mới đưa cho Tạ Đăng.
Nói thật, đến thầy Tạ là bố ruột đây mà còn chẳng chịu nổi cái tính đỏng đảnh, tiểu thư của Tạ Đăng... là chiều hư mà!
Tạ Đăng uống canh xong mới chợt nhớ tới một chuyện: "Đàm Mặc Bảo, cô chửi ở mạng ?"
"Ý là Tiết Tông Kỳ á?"
Cô vẻ gì là hối cải: "Đáng đời thôi, ai bảo dám kéo violin là rác rưởi chứ."
Tạ Đăng tức điên.
Mẹ cái thằng rác rưởi Tiết Tông Kỳ !
Tạ Đãng chỉ : "Muốn chửi cũng đừng chửi mạng." Ngấm ngầm chơi c.h.ế.t là !
"Vâng!"
Ai còn dám chửi Đăng của cô nữa, cô sẽ âm thầm hại c.h.ế.t !
Đàm Mặc Bảo là một cô gái đơn giản. Tình yêu của cô giống như yêu đó bằng cả sinh mạng . Nó thể trực tiếp, thô bạo đến tim móc phổi , trời, cô sẽ chế tạo một chiếc máy bay, bay ngoài vũ trụ để hái cho .
Có điều, cũng tất cả những chuyện tình cảm nam nữ đều là âu yếm cuồng nhiệt. Còn một loại duyên phận nữa, gọi là nghiệt duyên. "Alo."
Đầu dây bên lặng yên gì, Tần Tiêu Dật hỏi: "Ai đó?"
Vẫn năng gì.
Cô bắt đầu bực : "Nói chuyện !"
Đối phương ngắn gọn: "Là ."
Chỉ hai chữ nhưng quá rõ ràng dễ hiểu .
Cố Diệp Phi
Tần Tiêu Dật rõ còn cố hỏi: "Anh là ai?"
Anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên, ung dung tự tại, : "Người đàn ông mà em từng ngủ ."
M* kiếp!
Vừa động đến tên là lý trí của Tần Tiêu Dật biến mất sạch: "Đằng Anh, con m* nó chứ, đủ lắm đấy!"
Đằng Anh : "Ra đây ."
Anh từ tốn, bình tĩnh, nhưng giọng điệu kiên quyết cho phép thương lượng: " đang ở ngoài."
Đôi đũa trong tay sắp cô bóp gãy luôn : "Nhà họ Đằng các từng bắt cóc Khương Cửu Sênh mà còn dám đến tận đây ?"
Anh như thấy, vẫn là dáng vẻ lưu manh vô : " cho em ba phút, nếu em , sẽ trong đó vác em đấy."
Tần Tiêu Dật lạnh: "Được thôi, cứ thử đây xem."
Nói xong, cô cúp luôn điện thoại, nhưng tay bất chợt khống chế , bẻ gãy luôn đôi đũa đang cầm. Tần Tiêu Dật hít sâu một , cơn tức nghẹn trong l*иg n.g.ự.c vẫn nuốt xuống.
Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng cô vẫn nhịn , liên tục cửa. Chưa tới ba phút mà tên khốn đến thật. Anh dựa cửa, vẫy tay với cô, vô cùng thoải mái ung dung.
Cô siết chặt nắm đấm, dậy bước qua đó, kéo . Ra đến bên ngoài, cô hất tay đẩy tường: "Đằng Anh, m* nó chứ, ..."
Anh cúi đầu, chặn luôn môi cô , tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Tần Tiêu Dật hình.
Chắc chắn kiếp cô gây tội gây nghiệt nhiều lắm mà.
Đằng Anh ngậm môi cô, hôn mãi dứt, đó ôm lấy cô : "Bảo bối, nhớ em quá."
Cô đẩy nhưng đẩy , eo ôm chặt lấy. Tần Tiêu Dật hít sâu một : "Đ*t..."
Đằng Anh , vẻ thuận theo ý cô: "Được thôi, cho em đ*t."
Tần Tiêu Dật cạn lời.
Đây là dạng tình yêu mạnh mẽ chiếm đoạt lấy, là một kiểu yêu khác thường!
Tình cảm giữa nam và nữ, đôi lúc sẽ khiến bạn cảm thấy nhức trứng, nhọc lòng, ví dụ như... ngờ Tần Tiêu Dật tên khốn kiếp hôn đến nhũn cả chân .