1.
“Hahaha, xem Ly Hồn Hương tác dụng với các ngươi !”
Một gã đàn ông trong bộ đồ thị vệ bước từ đám đông, điên dại. “Dịch Khinh Trần, ngươi thấy , tử đắc ý nhất của ngươi cũng chẳng bại tay ? Hahaha!”
“Thế Ngữ sư... sư bá...” gắng gượng dậy, dám tin kẻ mặt. “Ông... còn sống?”
“Đương nhiên ! Các ngươi còn c.h.ế.t thì thể c.h.ế.t ?” Từ Thế Ngữ, ánh mắt điên cuồng, “Sư phụ các ngươi tự cho là siêu phàm, cấm dùng thuốc để tăng tu vi, kết quả trọng thương mà chết. Hôm nay, tử của cũng sẽ kết cục tương tự!”
“Ông dùng và yêu tinh để vật thí nghiệm, tàn nhẫn và coi thường mạng sống. Điều đó ngược Thiên Đạo, nên sư phụ mới đuổi ông khỏi sư môn.” lén giấu tay áo, nhẹ nhàng cứa rách ngón giữa, đưa túi Càn Khôn: “Sư phụ niệm tình sư , tha c.h.ế.t cho ông. Quả là quá nhân từ.”
“Câm miệng!” Từ Thế Ngữ nổi giận, cầm một ống kim tiêm tiến về phía , gằn giọng: “Hôm nay, sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của thứ !” Ông giơ tay, chĩa cổ .
Một luồng sáng xanh biếc chói lòa bùng nổ từ . Một con cự long màu băng lam lao , há miệng vồ lấy Từ Thế Ngữ.
“Càn Lam Ứng Long!” Từ Thế Ngữ hoảng sợ lùi liên tiếp, vội triệu hồi pháp khí chắn .
“Lam Lam, tiến lên!” khẽ nhíu môi, huýt sáo, thúc giục Ứng Long tấn công.
Càn Lam Ứng Long là một yêu thú hàng phục cách đây năm trăm năm. Bản lĩnh cao cường, tính tình nóng nảy, năm xưa tốn nhiều công sức mới thu phục nó. Từ đó, mỗi khi hàng yêu diệt ma, nó dịp phô diễn tài năng.
Mấy trăm năm gần đây, tu vi của tăng tiến, ít yêu ma nào đáng để nó xuất hiện, nên nó cũng nhàn rỗi một thời gian dài. Giờ đây, trong lúc nguy nan, nó triệu hồi, gân cốt giãn , ngừng tấn công Từ Thế Ngữ.
Từ Thế Ngữ liên tục thất thế, lui bước. Mặc dù là sư bá của , nhưng ông chỉ chú trọng luyện chế đan dược, những bản lĩnh khác tầm thường đến mức Lạc Phi còn thể đánh bại ông . Chắc hẳn những chuyện khiến ông ôm hận trong lòng.
Ngọn lửa băng lam từ miệng Ứng Long phun tan chảy pháp khí của Thế Ngữ. Nó há to miệng, lao tới.
Trạm Én Đêm
Gã đàn ông áo đen cạnh, nãy giờ chỉ im lặng quan sát, bỗng tay. Hắn biến một thanh cự kiếm đen tuyền, vung ngang một cái. Cơn cuồng phong mạnh mẽ thổi bay Ứng Long sang một bên. Từ Thế Ngữ nhân cơ hội , chạy về phía Vệ Tử.
“Thanh kiếm !” Trong lòng chấn động mạnh, gằn giọng hỏi, “Sao ngươi nó? Ngươi lấy từ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-phu-the-tru-yeu-luc/phu-the-tru-yeu-luc-8-su-phu-bat-ngo-xuat-hien-tai-tieu-kim-quat-chap-1.html.]
Gã đàn ông áo đen khẽ : “Lâm Trưởng lão chấp nhận yêu cầu của , đương nhiên sẽ giấu giếm.”
“Yêu cầu...”
“Đừng chấp nhận ...” Lạc Phi chống tay dậy, cơ thể bắt đầu phát ánh sáng vàng kim. Đôi đồng tử vàng rực nhuộm một màu đỏ máu: “Sư tỷ, đừng để lừa, sư phụ... c.h.ế.t từ lâu .”
“Sư phụ... c.h.ế.t ...” ngơ ngác đầu, thấy ánh sáng vàng kim Lạc Phi càng lúc càng rực rỡ: “Cậu... gì ! Cậu sống nữa ?! Thiêu đốt nội đan để cưỡng chế tăng tu vi, sẽ c.h.ế.t đấy!”
Lạc Phi lời , ánh sáng càng lúc càng chói lòa.
Vệ Tử cạnh sốt ruột, lớn tiếng hô: “Chủ nhân, ngài còn chờ gì nữa! Giết c.h.ế.t Lâm Thanh Tuyết, sẽ còn ai cản trở kế hoạch của ngài nữa!”
Từ Thế Ngữ cũng theo đó gào lên: “ , chủ nhân! Mau g.i.ế.c cô !”
“Ngươi g.i.ế.c ai!” Một cây trường tiên từ phía vụt tới, quấn lấy eo Từ Thế Ngữ, giật mạnh về , quật tường.
Vô cương thi tràn , cào cấu, cắn xé đám thị vệ. Lâm Thanh Từ và Hứa Vân Vân tường, từ cao xuống sân viện.
ôm ngực, phun một ngụm máu, chỉ về phía Vệ Tử: “Anh Cả... lư hương...”
Lâm Thanh Từ nheo mắt, bàn tay biến thành móng vuốt, chộp lấy chiếc lư hương bằng Phỉ thúy. Lư hương vỡ tan, những miếng hương bên trong văng khắp nơi. Ứng Long phun nước dập tắt chúng.
Lâm Thanh Từ bay đến mặt , điểm mười đại huyệt , lấy đan dược đút cho uống.
“Tiểu... Tiểu Phi...” sang Lạc Phi.
“Lo cho bản .” Lâm Thanh Từ lườm một cái: “Cậu c.h.ế.t .”
Hứa Vân Vân vỗ một cái gáy Lạc Phi, khiến ngất , lắc tay càu nhàu.: “Thật là, gây chuyện cho !”
Đám cương thi nhanh chóng chế ngự Vệ Tử và đồng bọn. Phương Hân và Lạc Phi cũng tỉnh .
Lạc Phi dậy, tiến về phía gã đàn ông áo đen, nghiến răng nghiến lợi: “Ta xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà dám mạo danh Trảm Thiên Kiếm của sư phụ!”