Động tác trì trệ, như thể đói lâu ngày còn sức lực. Nhìn thế nào cũng thấy vẻ tà dị.
“Vừa nãy gã còn cào cửa bên ngoài, …” Tần Xuyên lúc dám khoe khoang nữa, kẻ tin gạo nếp nhảy múa , thấy bộ dạng quỷ dị của Lý Đạo sĩ, sợ hãi liên tục trốn lưng .
Ngược là Tiêu Nam, rõ ràng sợ đến tái mặt, nhưng vẫn cạnh : “Sư phụ, em nên gì?”
vỗ vai cô , hiệu cô đừng hoảng.
Đồng thời Hách Ân bên cạnh hỏi Vương Quan: “Thiên sư, chuyện gì thế? Cái gã Lý Đạo sĩ là sắp đặt ?”
“Hách tiểu thư, cô yên tâm, chỉ là một con ác quỷ cỏn con thôi, bần đạo tự cách thu phục nó!”
Có sự đảm bảo của Vương Thiên sư, Hách Ân vốn chút sợ hãi lập tức trở nên kiêu ngạo trở : “Mọi đừng sợ! Vương Thiên sư cách!”
Giọng của cô thu hút sự chú ý của Lý Đạo sĩ.
Lý Đạo sĩ nhai răng rắc một cách giòn tan, chậm rãi đảo tròng mắt, chằm chằm tay Hách Ân: “Trắng thật, non thật, ngon lắm.”
Vương Thiên sư lặng lẽ vẽ một lá bùa, dán lên Hách Ân.
Giữa mùi tanh nồng nặc, tiếng nhai “ken két” đặc biệt rùng rợn. Chỉ thấy Lý Đạo sĩ nhe răng âm u với cô , chậm rãi về phía cô , “phụt” một tiếng phun một mớ móng tay giả!
Trạm Én Đêm
Đột nhiên hét lên: “Mọi kìa, gã đang cầm cái gì trong tay?”
Nhìn kỹ , lúc mới phát hiện tay áo rộng của gã, đang xách một…
“A!” Chị gái song sinh đột nhiên hét lớn, cô chỉ bàn tay trong tay Lý Đạo sĩ, sợ hãi run lẩy bẩy: “Cái móng tay giả … là, là, của em gái !”
16.
Hách Ân sợ đến biến giọng: “Thiên sư, Ngài mau… mau đuổi cái thứ … đuổi nó !”
Vừa nãy kẻ nhạo khác nhát gan là cô , bây giờ kẻ sợ hãi nhất cũng chính là cô .
Chỉ thấy trong tai , nhân viên công tác dường như đang : “Trong văn phòng thứ bẩn thỉu, mau chạy!”
Lần , ngay cả nhân viên công tác cũng xác nhận!
Có như tỉnh cơn mê, đột nhiên hét lên: “Mau chạy!”
Nghe , Tô Linh Nhi cố sức kéo cửa văn phòng, nhưng dù cô xoay tay nắm cửa thế nào, cánh cửa vẫn nhúc nhích!
“Cứu mạng…”
“Mẹ ơi!”
Trong khoảnh khắc, hơn chục đều tranh giành chen chúc về phía cửa. Họ sức giằng co tay nắm cửa, nhưng chỉ thể Lý Đạo sĩ từng bước từng bước tiến gần.
“Hách Ân, c.h.ế.t t.h.ả.m quá…”
Cùng với một tiếng hét t.h.ả.m thiết, màn hình livestream đột nhiên xuất hiện vô hạt tuyết (nhiễu sóng), tiếng điện xẹt “zizzz” ngừng!
“Cạch cạch —–”
Trong lúc màn hình nhấp nháy, dường như một cô gái tóc tai rũ rượi, mặt đầy m.á.u thoáng qua.
Khán giả còn kịp hét lên, màn hình đột nhiên - tối đen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/series-tiem-cam-do-so-4/livestream-kinh-hoang-chap-6.html.]
Và lúc , trong tai cũng truyền đến tiếng kêu gọi đầy lo lắng của đạo diễn: “Có chuyện gì ? Các gặp cái gì?”
“Có thấy ? Có thấy ?”
Khoảng nửa phút , khi định thở phào nhẹ nhõm, màn hình đột nhiên sáng trở !
Một khuôn mặt đẫm m.á.u đột ngột phóng to!
Lần , chỉ khán giả kinh hoàng, ngay cả đạo diễn cũng giật hét lớn: “Thôi Phù Y! Thôi Phù Y, cô đang giở trò gì thế?”
Bởi vì, hiện trường thoát ly kịch bản, mất kiểm soát.
Và hơn nữa, khuôn mặt đẫm m.á.u trong màn hình, chính là của !
17.
Nói chính xác hơn, đó là khuôn mặt của Thôi Phù Y thật sự.
Đây là bộ dạng của cô thứ ba tìm đến cái c.h.ế.t, khi nhảy từ lầu xuống, vỡ nát trán.
Thực , tất cả các khách mời tại hiện trường còn sợ hãi hơn cả khán giả và đội ngũ đạo diễn!
Bởi vì họ tận mắt chứng kiến hai cô Thôi Phù Y mặt họ. Và trong tay họ đang nắm giữ, vẫn còn là lá bùa mà một trong hai vẽ cho họ cách đây lâu!
Hách Ân chỉ , môi run rẩy: “Cô… cô giả thần giả quỷ!”
“Hách Ân, g.i.ế.c đền mạng! Nạp mạng đây—–” Móng tay Thôi Phù Y sắc nhọn như móng chim ưng, chĩa thẳng cổ họng Hách Ân.
Hách Ân vội vàng trốn lưng Vương Quan: “Thiên sư cứu !”
Ai ngờ, lá bùa mà Vương Quan ném về phía Thôi Phù Y còn kịp đến gần cô , tự bốc cháy giữa trung!
Sợ đến mức té đái quần, gã lập tức bỏ rơi Hách Ân: “Tao còn đ* tự bảo vệ nổi ! Chạy!” Gã mới chạy vài bước, từng bước lùi .
Hóa , Lý Đạo sĩ đang từng bước ép sát tới.
“Hôm nay Hách Ân đền mạng, ai !”
Thôi Phù Y và Lý Đạo sĩ chia hai bên đám đông, chặn kín lối !
“Còn mau quỳ xuống sám hối?”
Dưới tiếng quát lớn, hai đầu gối Hách Ân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Lúc , sương đỏ trong văn phòng dần trở nên thưa thớt. Camera ghi rõ ràng cảnh Hách Ân quỳ rạp đất.
Dưới sự thúc đẩy của Cổ trùng Thổ Lộ, Hách Ân nước mắt nước mũi chảy ròng: “ xin ! đáng c.h.ế.t!”
Nói , cô dùng cả hai tay, “chát chát” tát liên tục mặt .
18.
Tiêu Nam ngạc nhiên cô , , khó hiểu hỏi: “Sư phụ?”
gật đầu, hiệu cho cô tiếp tục theo dõi.
Chỉ thấy Hách Ân bắt đầu tự c.h.ử.i mắng bản : “ hổ thẹn với tình yêu thương của hâm mộ, lừa dối họ! xin !”
“Tiểu khả ái ngọt ngào là hình tượng do công ty xây dựng cho , thực sự ghét cay ghét đắng cái hình tượng , mỗi giả vờ đáng yêu, đều nghĩ, đám thật ngu xuẩn, chỉ cần lừa một chút là sẽ tin ngay.”