Ánh mắt giáo viên tiếng Anh sắc lạnh quét qua cả lớp, đặc biệt là nhóm học sinh chuyển trường. Không một lời dư thừa, cô đập mạnh tập vở chép phạt lên bàn giảng khiến bụi phấn bay mù mịt. Lớp học đang rì rầm lập tức im phăng phắc, và giọng cao vút như mũi kim lạnh lẽo của cô vang lên:
"Lê Tri! Liên Thanh Lâm! Đứng lên!"
Không khí như đóng băng.
Hôm qua, chỉ một Liên Thanh Lâm dám học theo Lê Tri, chỉ chép những từ mà bản sai. Còn , những học sinh khác vì sợ phạt nặng cặm cụi chép hết cả danh sách từ vựng suốt đêm. Bây giờ kết quả hiện rõ ràng như cái tát.
Bối Huyên liếc sang với vẻ mặt khoái chí, như thể đang xem trò vui.
["Đại lão ngã ngựa ? Hóng, hóng cực kỳ!"]
["Bối Huyên kiểu gì mà vả thế !"]
Cả lớp nín thở quan sát. Lê Tri và Liên Thanh Lâm từ tốn dậy. Giáo viên tiếng Anh cầm vở của hai lên, giọng căng như dây đàn:
"Tại hai em thành nhiệm vụ chép phạt?"
Liên Thanh Lâm chọn cách im lặng, thẳng vai, mặt cúi xuống, chờ chị đại xử lý.
Quả nhiên, Lê Tri cất tiếng, giọng nhanh chậm, còn chút ngạc nhiên xen lẫn vô tội:
"Thưa cô, em chép đầy đủ ạ. Mỗi từ em sai, em đều chép đủ năm trăm ."
Giáo viên tiếng Anh nghiến răng, nén giận :
"Ý cô là tất cả các từ đều chép năm trăm !"
" thưa cô," – giọng Lê Tri vẫn điềm nhiên, ánh mắt chân thành thẳng cô giáo – "cô ai sai quá ba từ thì mỗi từ chép năm trăm . Em tưởng là chỉ cần chép những từ sai thôi, chứ tất cả các từ..."
Cô giáo hình. Cô nhớ rõ lời , nhưng cũng thể phản bác cách hiểu của Lê Tri.
Đối diện với ánh mắt chân thành như học sinh gương mẫu của Lê Tri, cô giáo đột nhiên thấy mất thế chủ động. Cô nghi ngờ bản thật sự rõ , chính cũng đang mắc trong lời dặn.
Chưa kịp phản ứng gì, Lê Tri cúi đầu nhẹ, giọng đầy ăn năn:
"Em xin cô. Có lẽ em hiểu nhầm thật. Trong vài ngày tới em sẽ chép hết tất cả các từ còn ."
Lời xin ngắn gọn mà hợp lý, thái độ ngoan ngoãn đến mức khó bắt bẻ. Giáo viên tiếng Anh chỉ thể hừ lạnh một tiếng:
"Lần đừng để chuyện như thế lặp nữa."
"Em ạ." – Lê Tri ngoan ngoãn đáp.
"Tiếp tục tự học."
Cô giáo phẩy tay bỏ , để khí trong lớp vẫn kịp hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-tap-ky-khung-bo/chuong-189.html.]
Lê Tri từ từ xuống. Đàm Mạn Ngữ nghiêng sang, nhịn nổi, một tờ giấy nhỏ đẩy sang:
"Cô diễn giỏi thật đấy!"
TBC
Lê Tri trả lời bằng một nét chữ nhỏ gọn:
"Kỹ năng cơ bản thôi."
[" cúi đầu bái phục chị Tri. Mắt sáng, não nhanh, mặt dày, combo hảo."]
["Tự dưng thấy cô giáo run rẩy ghê... Chị Tri nguy hiểm thật."]
Tiếng chuông chơi vang lên, Liên Thanh Lâm phóng như tên lửa đến bàn Lê Tri, mắt sáng rực:
"Chị Tri, mà cũng hả? … hôm nay thật sự chép tiếp ?"
Lê Tri chống cằm, xoay cây bút tay, bình thản đáp:
" là vài ngày tới. Có là hôm nay . Biết vài ngày tới thành phó bản ."
Liên Thanh Lâm giơ ngón cái lên, vẻ mặt ngưỡng mộ giấu giếm: "Chị quá đỉnh!"
Cả lớp bắt đầu rôm rả trở . Khi rõ nhiệm vụ xoay quanh điểm bài kiểm tra, mà là những trò chơi kinh dị, sự căng thẳng trong lớp học cũng vì thế mà vơi ít nhiều.
Đến giờ nghỉ trưa, Đàm Mạn Ngữ quanh canh chừng, hạ giọng báo cáo với Lê Tri:
"Chu Kiến Chương và nhóm của bàn bạc , tối nay sẽ sân vận động chơi trò gọi đèn tiên."
Lê Tri nhíu mày: "Lại chơi cùng Từ Cảnh Thắng?"
"Ừ. Cả nhóm sáu hôm qua đều tham gia. Họ còn rủ thêm vài học sinh nữa." – Đàm Mạn Ngữ nhỏ – "Chỉ những ai từng chơi mới câu khẩu quyết để gọi đèn tiên."
Lê Tri lật sách vở, cất đồ: "Tối nay chúng cũng sẽ chơi."
"Cũng… cũng chơi?" – Đàm Mạn Ngữ bất ngờ.
"Chắc chắn hệ thống tính điểm dựa trò chơi kinh dị thành. Trò bốn góc tối qua 20 điểm, đoán mốc vượt qua phó bản là chơi ít nhất ba trò trở lên."
Lê Tri thở dài một .
Tối qua cô cố tình khơi mào để Từ Cảnh Thắng lộ các trò chơi: mời bút tiên, gọi đèn tiên, trò bốn góc và trò gương ký túc xá. Mỗi trò đều tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng nếu chơi thì chẳng cách nào vượt qua.
"Hệ thống biến thái như , chắc chắn sẽ cách giải." – Lê Tri nhỏ – "Tối nay, sẽ thử một trò để xác minh giả thuyết của ."
hết, cô còn việc khác cần giải quyết.
—
Trong phòng y tế tràn ngập ánh sáng, Lê Tri đang giường sát cửa sổ. Đồng phục tháo nút cổ, mái tóc buông lơi gối trắng. Lý Kiến Hề bước , tay cầm gì, chỉ lặng lẽ tiến đến kéo rèm , ngăn ánh nắng trưa gay gắt tràn thẳng mặt cô.