[Nữ thần của   thương !]
[Xong ,  zombie cắn,   sẽ biến thành zombie ?]
[ từ hôm nay tuyên bố, cp của  chính thức tan rã ...]
[Đừng mà, đừng mà,  mau  cầu xin quản trị viên, đưa họ  ngoài , tuyệt đối đừng để cô  c.h.ế.t mà!]
"Không  ." Hạ Thiên Ca tiện tay lau m.á.u  cánh tay, chỉ là một vết cào xước thôi, "Không c.h.ế.t ."
Cô lạnh lùng  Tiểu Tiểu.
Vừa  Tiểu Tiểu  cô bẻ tay, một cánh tay trật khớp, một tay buông thõng bên cạnh, nhưng  như  hề cảm thấy đau đớn,  mặt   chút biểu cảm nào.
Cô  chỉ  chằm chằm A Thành.
Trước mặt     còn ai nữa, Tiểu Tiểu đột nhiên lao về phía  , trong tiếng hét thảm thiết của A Thành, dùng một tay còn  ghì chặt lấy  .
A Thành vẫn đang cố gắng giãy giụa.
Tần Phong Hữu tiến lên, một cước đá cả hai xuống thuyền.
[Làm  lắm!]
[Dám  tổn thương   thích, tuyệt đối  tha cho cô!]
[Hai kẻ gây họa  cuối cùng cũng c.h.ế.t , g.i.ế.c c.h.ế.t hai kẻ cùng lúc, là ý của chị em nào ? Thật sảng khoái!]
Tay Tiểu Tiểu vẫn ghì chặt lấy A Thành, trong lúc A Thành tuyệt vọng giãy giụa, cô  càng lúc càng dùng sức.
Móng tay sắc nhọn găm  cổ  , khoét  mấy lỗ máu.
Máu từ cổ A Thành phun  như suối!
A Thành trợn tròn mắt, đồng tử nhanh chóng giãn .
Anh  mang theo sự khó hiểu và tuyệt vọng, gục đầu xuống.
Tiểu Tiểu dường như vẫn  hả giận,  khi ném   xuống đất, một tay mạnh mẽ kéo  , cho đến khi    xé nát thành từng mảnh.
Tay cô  dừng .
Cô  từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to linh động đó      thế bằng màu xám trắng.
Ánh sáng trong mắt  biến mất.
Đám zombie vây , nhưng  khi ngửi thấy     sống   cô , chúng  lê bước rời .
Tiểu Tiểu   thuyền, dường như đang  họ, nhưng    thấy gì cả.
Mãi một lúc, cô  cuối cùng cũng  ,   giữa đàn zombie.
Rất nhanh,  hình nhỏ bé của cô   chìm  bóng tối.
"Cô  biến thành zombie khi nào ?" Triệu Hoan run rẩy .
"Chắc là lúc  zombie bao vây  nãy." An Sơ Nguyệt  nhỏ, "Lúc  lên cứu cô ,  hỏi cô    thương , cô   , cô  chắc   dối."
"Lúc đó cô  chắc   zombie cào , nhưng cô    gì cả, giấu  bí mật về việc  sắp  zombie hóa,  cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t A Thành." Hạ Thiên Ca khẽ , "Cô  đang trả thù cho ."
An Sơ Nguyệt thở dài một tiếng.
Cô  lắc đầu.
Cảnh tượng thảm khốc   chứng kiến, quả thực  thể so sánh với cảnh cô   chiến trường khi còn là lính.
Tần Phong Hữu lấy  cuốn sổ tay từ phòng thí nghiệm, dùng bật lửa đốt cháy, cùng với những cây gậy khói  cháy hết, tất cả đều ném xuống đảo.
"Những thứ  đều là của đảo, cứ trả  cho họ ."
Thuyền rời bến cảng, từ từ tiến về phía .
Phía  là ánh lửa bốc cao ngút trời.
Tất cả cây cối  đảo dần dần  lửa thiêu rụi, ngay cả bầu trời cũng  nhuộm một màu đỏ tươi.
Thuyền nhanh chóng đến cảng Hải Thị.
Vừa xuống thuyền, Hạ Thiên Ca đột nhiên cảm thấy choáng váng, may mắn  Tần Phong Hữu kịp thời đỡ lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-102-vao-benh-vien-roi.html.]
"Cô cảm thấy thế nào?" Tần Phong Hữu khẽ hỏi.
Hạ Thiên Ca lắc đầu, Triệu Hoan bên cạnh  hét lên một tiếng: "Không đúng, cô   thương , cô  cũng sẽ biến thành zombie!"
Cô  hét lên: "Mau bắt cô  !"
Những  xung quanh đều  sang,  hiểu tại  cô   kích động như .
Cô  còn  kịp hét xong thì   Tần Phong Hữu lạnh lùng  một cái,   run bắn.
"Vòng   kết thúc ," Giọng Tần Phong Hữu lạnh lùng, "Không ở trong phó bản, cô  sẽ  biến thành zombie."
Triệu Hoan   thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì  ."
Cô   nghĩ đến việc    la hét ầm ĩ thật mất mặt, vội vàng cúi đầu kéo cổ áo lên, che khuất gần hết khuôn mặt.
"  ."
Hạ Thiên Ca lắc lắc cái đầu choáng váng, đang định  thẳng dậy, ai ngờ  cử động thì  tối sầm mắt , trong tiếng kêu kinh ngạc của  , cô ngã khuỵu xuống.
...
Nước thuốc trong chai truyền dịch, theo kim tiêm tí tách chảy  cơ thể.
Hạ Thiên Ca  tỉnh dậy  ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
Cô từ từ mở mắt,  thấy trần nhà màu trắng, ngây  vài giây mới nhận   đang ở bệnh viện.
Ngón tay động đậy, bên tai truyền đến tiếng tí tách của máy móc, một cánh tay thon dài vươn qua cô, tắt tiếng báo động của máy, khuôn mặt tuấn tú  vặn hiện  trong mắt Hạ Thiên Ca.
"Tỉnh ?" Tần Phong Hữu hỏi.
Hạ Thiên Ca mở miệng: "A——"
Cô  , nhưng cổ họng  khô khốc và đau rát, khiến cô  nuốt lời .
Cô  ngủ bao lâu  mà cổ họng  đau đến mức ?
Một cốc nước đưa đến  mặt cô, còn cẩn thận kèm theo ống hút: "Uống ngụm nước  ."
Hạ Thiên Ca vội vàng nhận lấy nước, ực ực uống cạn một , mới cảm thấy cổ họng khô rát dễ chịu hơn nhiều.
"Cảm ơn." Cô hắng giọng, trả cốc cho Tần Phong Hữu,  đầu  , "Sao   ở bệnh viện?"
"Cô  zombie cào." Tần Phong Hữu  nhẹ nhàng, "Tuy   khỏi phó bản, sẽ  biến thành zombie, nhưng vết thương vẫn  nhiễm trùng,  ở bệnh viện hai ngày ."
"Ra là ." Hạ Thiên Ca theo thói quen đưa tay sờ mũi,  cử động   Tần Phong Hữu giữ .
Anh nhíu mày: "Cô vẫn đang truyền nước, đừng cử động lung tung."
Hạ Thiên Ca ngoan ngoãn "ồ" một tiếng,  đầu  chằm chằm tay Tần Phong Hữu vài giây,  chợt nhớ  điều gì: "Trực tiếp..."
"Đoàn  phim  tạm dừng ,  đợi cô khỏe    tiếp." Tần Phong Hữu trầm giọng .
Hạ Thiên Ca lúc  mới yên tâm, cảm thán: " vốn nghĩ sắp rời   mới dám mạnh dạn  cứu ,  ngờ  tự đưa   bệnh viện."
"Vậy ?" Khóe môi Tần Phong Hữu khẽ động, " thấy cô gan  lắm mà."
Anh  cô.
Khuôn mặt cô vẫn còn  tái, môi   chút m.á.u nào, mái tóc đen dài  ép  phía , cộng thêm giọng  còn  nghẹt mũi khi  chuyện, trông  yếu ớt.
Ánh mắt Tần Phong Hữu tối sầm.
Nghĩ đến lúc Hạ Thiên Ca ngã  lòng , trông cô  còn yếu ớt hơn bây giờ, điều đó khiến  hoảng loạn.
Nghe  giọng điệu của Tần Phong Hữu  gì đó  , Hạ Thiên Ca mới hậu tri hậu giác cảm thấy Tần Phong Hữu hình như đang... giận?
Có  vì cô  thương ?
Cô nghiêng đầu: "Xin ,   lo lắng ."
Tần Phong Hữu  ngờ cô  đột nhiên   câu , ngây  một lúc mới : "  giận,  chỉ là..."
"Cốc cốc."
Lời còn  dứt,   tiếng gõ cửa ngoài phòng bệnh cắt ngang.
Tần Phong Hữu ngưng , ánh mắt  dừng   mặt cô vài giây,  mới  dậy mở cửa.
Cửa  mở,  ở cửa là một  đàn ông lạ mặt điển trai.
Anh   mở miệng  : "Thiên Thiên ?"