Hạ Thiên Ca  nụ  của Lan Hạo  cho nổi hết da gà.
Cô  Lan Hạo   đóng cửa phòng , kéo tay áo Tần Phong Hữu, thì thầm: “Người  cảm giác   lắm.”
“Không .” Tần Phong Hữu thu hồi tầm mắt, giọng  đầy ẩn ý, “Kẻ ác tự  kẻ ác trị.”
Kẻ ác?
Hạ Thiên Ca chớp chớp mắt: “Ai là kẻ ác,  quản lý ?”
“Ai  …” Ánh mắt Tần Phong Hữu lướt qua màn hình bình luận đang  ngừng nhảy bên cạnh, “Cái gì đến  sẽ đến,  thôi.”
Có lý.
Lòng Hạ Thiên Ca nhẹ nhõm,  theo Tần Phong Hữu tiếp tục  .
【Hình như      lườm !】
【Lần    cũng  về phía chúng ,   thật sự   thấy bình luận của chúng  ?】
【Chắc là  thấy, quản trị viên   là họ  thể thấy  mà】
【Lẽ nào  là trùng hợp?】
…
Giang Lê tìm mấy vòng ở tầng một,  thấy  quản lý, đành   hỏi lễ tân.
Lễ tân  với  , hôm nay  quản lý  nghỉ, nhưng nhà cô  ở nơi khác, nên ngày nghỉ cũng  về nhà, nhưng mỗi thứ năm cơ bản đều sẽ  ngoài.
Nếu   ở đây,  thể là   ngoài .
Giang Lê  , đành    phòng.
Vừa  cửa, ánh mắt    rơi  tấm gương đối diện giường.
Anh  nghĩ đến lời Tần Phong Hữu   đó.
Phía  tấm gương ,  một căn phòng bí mật, trong đó cất giấu bí mật dơ bẩn của  quản lý.
Anh   thể tìm thấy Viện Viện ở trong đó ?
Có lẽ Viện Viện  chết, chỉ là  nhốt  thôi. Anh  vẫn   thấy t.h.i t.h.ể của Viện Viện, tất cả những điều  đều chỉ là phỏng đoán của họ!
Cho dù, cho dù Viện Viện thật sự  còn nữa,   cũng  thể để đồ của Viện Viện ở  đây, để  khác sỉ nhục và chà đạp!
Giang Lê siết chặt hai tay.
Anh   tới.
Lan Hạo thấy Giang Lê  , mí mắt động một chút,   cúi đầu xuống.
Hắn luôn  một , vẻ mặt âm u, hai  ở cùng một phòng mấy ngày  cũng   với   mấy câu.
Giang Lê hôm đó mới đến còn chủ động  chuyện với ,  đó thấy   đáp , cũng chẳng còn hứng thú  nhiều nữa.
Đây là  đầu tiên hôm nay, Giang Lê chủ động  chuyện với : “  khó chịu,  ở một  một lúc,  ?”
Câu   thật   vô lý, phòng hai ,     quyền đuổi    ngoài.
     kéo một  vô tội  chuyện .
Thế nhưng Lan Hạo chỉ liếc    một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng tối,   dậy   ngoài.
“Cảm ơn.”
Giang Lê , nhưng cánh cửa  đóng ,   Lan Hạo   thấy .
Đây  lẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ.
Anh   dậy,  đến  gương, hít một  thật sâu, theo lời Tần Phong Hữu, cạy tấm gương .
Một lối  tối tăm xuất hiện  mắt.
Giang Lê dường như  thấy tiếng tim  đập thình thịch trong lồng ngực, đó   là sự căng thẳng, mà là sự hận thù.
Anh  siết chặt cây kéo trong tay,  chút do dự, cúi  chui .
Đi theo lối  dài, lên cầu thang, Giang Lê  thấy căn phòng bí mật mà Tần Phong Hữu  .
Cánh cửa   khóa.
Giang Lê dùng kéo cạy thẳng ổ khóa.
Anh  cũng  quan tâm  quản lý       , bởi vì bây giờ   chỉ khẩn thiết  , Viện Viện ở ,  an  ,  còn… sống .
Anh  mở cửa.
Người quản lý   ở đây, xem  thật sự là  về nhà .
Anh   , mặc dù  chuẩn  tâm lý từ , nhưng khi  thấy những bộ quần áo la liệt  đất, sắc mặt   vẫn đột nhiên chùng xuống.
Rồi    thấy một bộ quần áo quen thuộc ở góc.
Là của Mạnh Viện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-141-khach-san-u-am-tim-thay-cau-roi.html.]
Tim như  siết chặt ,   bước nhanh đến, nhặt bộ quần áo đó lên,  thấy  đó còn dính một mảng màu sẫm   giặt sạch  , tim đau như cắt!
Dù      tin đến mấy, cũng  thể  xác nhận, Mạnh Viện thật sự  gặp chuyện  may !
Anh   chằm chằm  mảng màu sẫm đó,  dám nghĩ,  khi c.h.ế.t cô    trải qua những đau đớn gì,  khoảnh khắc chết,   vẫn đang cầu cứu .
Còn ,  chẳng  gì cả.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, đọng  quần áo.
Giang Lê quỳ xuống đất, cắn chặt răng, cơ thể run rẩy dữ dội.
Anh  ôm chặt bộ quần áo  lòng, như thể  như ,    thể kịp ôm lấy cô .
Một lúc ,   mới từ từ buông tay ,  má vẫn còn vệt nước mắt.
Anh  cúi đầu  bộ quần áo: “Viện Viện, em yên tâm,  sẽ báo thù cho em.”
Nói xong,   gấp quần áo , cẩn thận nhét  lòng,   xung quanh.
Ánh mắt   rơi  chiếc tủ bên cạnh.
Giang Lê  tới, kéo cửa tủ .
Bên trong tủ cũng   nhiều quần áo lộn xộn, nhưng vẫn còn chỗ trống, đủ để một  trốn .
Anh  chui  trong tủ, đóng cửa , chỉ để  một khe hở nhỏ,  chằm chằm  ngoài.
Anh   đợi  quản lý  , nhân lúc cô   đề phòng, cho cô  một đòn chí mạng!
Anh  đang nghĩ, thì  thấy bên ngoài truyền đến tiếng kẽo kẹt.
Là  quản lý   ?
Nhanh như ?
Lòng Giang Lê nghi hoặc, càng siết chặt cây kéo trong tay,   ngoài qua khe hở.
Vì tủ quá thấp, nên   chỉ  thể  thấy hai cái chân đang     ở phía , như đang tìm kiếm gì đó.
Mỗi  đến gần, tim Giang Lê  đập mạnh.
Cho đến khi cô   qua  tủ, Giang Lê tìm đúng cơ hội, định đưa tay đẩy cửa tủ .
 tay  chạm , ánh sáng xuyên qua khe hở đột nhiên biến mất.
Dường như  thứ gì đó,  chắn khe hở .
Giây tiếp theo, cửa tủ từ từ  kéo .
Anh  và một đôi mắt u ám  .
Khuôn mặt tối tăm, từ từ nở một nụ  rợn : “Tìm thấy  .”
【Ôi trời ơi! Sợ c.h.ế.t  !】
【Người  biến thái quá…  thích!】
【 bỗng nhiên  chút hối hận vì   bầu cho  !】
Giang Lê trừng lớn mắt: “Sao  là …”
Lời  nghẹn .
Anh   thể tin  cúi đầu xuống,  con d.a.o gọt hoa quả cắm  n.g.ự.c .
Máu chảy dài theo lưỡi dao.
“Tại ?” Giang Lê há miệng, giọng  như  nặn  từ cổ họng, “Cậu tại  …  như ?”
Lan Hạo l.i.ế.m liếm môi.
“Thật   cảm thấy trong đám  họ,  còn khá hợp khẩu vị của , ban đầu  còn  giữ   thêm một thời gian.”
Trên mặt  lộ  vẻ tiếc nuối: “ bây giờ    phá hoại, thì   thể   tay với  .”
“Cậu…  là đồng bọn với  quản lý  xa đó ?” Giang Lê cảm thấy sức lực của  đang mất  nhanh chóng,   dùng sức nắm chặt cây kéo trong tay, dường như chỉ  như  mới  thể giữ  một chút lý trí.
“Chúng ? Tất nhiên chúng    đồng bọn.” Lan Hạo  xổm  mặt  , trong mắt phát  ánh sáng kỳ dị, “Cô  là đấng cứu thế  thần phái xuống, là để cứu rỗi thế giới dơ bẩn và ghê tởm . Còn  và , tất cả những  , tất cả đều là tội nhân! Cho nên,   giúp cô , giúp cô  tẩy rửa nhân gian tội  , tiêu diệt từng  từng  một trong  các !”
“Cậu rốt cuộc đang  cái gì… Cậu là đồ điên!”
Giang Lê căn bản  hiểu, cũng   hiểu,   chỉ ,  đàn ông  mặt  cũng giống như  quản lý, đều là kẻ biến thái!
Đều là họ,  hại c.h.ế.t Viện Viện!
Hai mắt Giang Lê đỏ ngầu, đột nhiên dùng cây kéo trong tay đ.â.m về phía ngườiLan Hạo!
“Tất cả các  đều  c.h.ế.t !”
Giọng   khản đặc, mang theo sự đau khổ và hận thù nồng đậm.
Lan Hạo dường như  sớm  suy nghĩ của  ,  dậy tránh , chỉ chậm một chút, cánh tay  cứa một vết, m.á.u lập tức tuôn . Lan Hạo cúi đầu  vết thương, trong mắt lộ  ánh sáng tối tăm.
“Quả nhiên các  đều là  .”
Khóe môi  động đậy, một tay túm lấy cánh tay Giang Lê, dùng sức đ.â.m cây d.a.o còn cắm    ,  sâu hơn!