Soạt!
Căn phòng đột nhiên sáng choang.
Con quái vật vốn định cắn cô, đột nhiên phát  một tiếng kêu thảm thiết chói tai. Hạ Thiên Ca mới phát hiện thứ  tóm trong tay  là một cái bóng   thực thể!
Cục bóng đen  vặn vẹo dữ dội  ánh nến, như thể  đốt,  nhanh  hóa thành một làn khói tiêu tan.
Bên tai đồng thời vang lên tiếng "ding dong": "Chúc mừng bạn  tiêu diệt đọa thần, thăng cấp thành công, hiện  mở khóa kỹ năng cấp 2, Mị Hoặc."
Mị Hoặc?
Hạ Thiên Ca  bàn tay trống rỗng của , ngẩn  vài giây, mới ngước mắt   đang  ở cửa.
Anh  cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài trắng mỏng manh, mái tóc dài như ngọc mực  buộc  bằng một dải lụa trắng như tuyết,  ánh nến lay động phủ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt, trông như một vị tiên nhân lạc trần.
【Anh  đến    đến ,   đến cứu cô  !】
【Anh   trai quá  thôi!】
【Ô ô ô  ghen tị với Hạ Thiên Ca quá !】
【  thể gọi   một tiếng ông xã ?】
【Bình tĩnh  , cô  luôn nhắc nhở ,   là ông xã của Hạ Thiên Ca!】
"Sao   đến đây?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Tần Phong Hữu đóng cửa ,  đến  mặt cô: "Vừa nãy  phát hiện trong phòng  một thứ  sạch sẽ, nghĩ rằng bên em cũng , nên đến xem thử."
" là  một cái bóng đen kỳ lạ." Hạ Thiên Ca cúi đầu  tay , "Vừa nãy   tóm  nó, nhưng nó  biến mất ."
"Đó là quỷ bóng, là những cái bóng  hình thành từ những tiểu thần  t.h.i t.h.ể  nguyên vẹn, mang theo oán hận. Chỉ cần   ánh sáng, nó  thể mãi tồn tại trong bóng tối,  hóa thành các hình dạng khác  để mê hoặc và dụ dỗ  khác." Đôi mắt phượng của Tần Phong Hữu khẽ nheo , " chúng   thực thể, nên  thường  thể tóm  chúng. Vừa nãy em , em tóm  nó?"
Hạ Thiên Ca gật đầu: " ,  chắc chắn là   tóm  nó, nó còn xin  tha nữa."
Hèn chi con quỷ bóng   nãy  kinh ngạc như , còn cứ   thể nào.
"Vậy thì kỳ lạ ." Tần Phong Hữu  chằm chằm  khuôn mặt cô, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
" nghĩ  lẽ là vì  phận của chúng  trong game đặc biệt thôi." Hạ Thiên Ca đoán, "Dù  thiết lập của game, chúng  là những nhân vật chính  quan trọng bước  game, nên  một  bản lĩnh khác  cũng là bình thường."
Tần Phong Hữu  cô chằm chằm, một lúc  môi mỏng khẽ động : "Cũng đúng, dù  đây cũng là thế giới game, chuyện gì cũng  thể xảy ."
Nói    đầu cầm chân nến  đến bàn đặt xuống.
"Sao   thắp nến lên ?" Hạ Thiên Ca  ngọn nến lay động, tò mò hỏi, "  thấy dụng cụ đánh lửa, cũng  thấy chân nến."
"  đến tiền sảnh một chuyến, thấy   ai thì tiện tay đổi qua." Tần Phong Hữu thản nhiên .
Hạ Thiên Ca: ... Cứ thế cũng  ?
Tần Phong Hữu  xong,   đến bên cạnh cô  xuống.
Hạ Thiên Ca ngẩn : "Anh  gì ?"
"Ngủ." Tần Phong Hữu khẽ nhấc cằm về phía cây nến, "Cây nến duy nhất  thắp sáng ở chỗ em, em  thể bắt  mò mẫm trong bóng tối về ngủ chứ?"
Nói    đầu  cô, nốt ruồi lệ  đôi mắt phượng  như sắp rơi xuống,  ánh nến mờ nhạt,  một cảm giác đáng thương.
Hạ Thiên Ca nghẹn .
Tất nhiên cô  thể  chuyện để  cây nến, đuổi Tần Phong Hữu về phòng, như  quá bạc tình.  nếu để Tần Phong Hữu mang cây nến ,    sẽ  quái vật nào xuất hiện.
"Vậy  là    tiền sảnh lấy một cây nữa?" Hạ Thiên Ca đề nghị.
"Vừa nãy lúc  về,  hầu đang  tuần tra.  nghĩ họ  phát hiện  , nếu bây giờ em , nhất định sẽ  họ tóm lấy." Tần Phong Hữu thản nhiên .
Hạ Thiên Ca lập tức từ bỏ ý định .
Cô suy nghĩ một chút, phát hiện quả thực   cách nào  hơn việc để Tần Phong Hữu ở , chỉ đành nhích , nhường chỗ cho Tần Phong Hữu lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-168-tro-choi-kinh-di-quy-bong.html.]
【Hồi hộp quá, cuối cùng cũng  ngủ chung !】
【Quả nhiên ngủ chung mới là trạng thái bình thường của cặp Thiên Phong】
【Cho dù các   sắp xếp cho họ ngủ chung, họ cũng  thể nghĩ cách ngủ chung !】
【Tần Phong Hữu   lắm!】
Thấy hành động của Hạ Thiên Ca, khóe môi Tần Phong Hữu cong lên: "Em cứ ngủ bên trong ."
Hạ Thiên Ca khẽ ngẩn,  lập tức hiểu     ở ngoài để bảo vệ cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút ngọt ngào, cũng  khách sáo nhiều,   lên giường.
Cô  xuống, chừa  một phần lớn chỗ trống cho Tần Phong Hữu.
 khi Tần Phong Hữu  xuống, cánh tay hai  vẫn chạm  .
Chỗ hai  chạm   nóng, Hạ Thiên Ca nhắm mắt nắm chặt chăn, nhưng vẫn  thể gạt bỏ cảm giác xao động , chỉ đành trở .
 cô  ngờ Tần Phong Hữu cũng trở , hai  đối mặt với .
"Không ngủ  ?" Tần Phong Hữu lên tiếng.
Hạ Thiên Ca mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của . Trong căn phòng yên tĩnh, cô chỉ  thấy tiếng thở của , ngay lập tức khiến căn phòng vốn còn  chút kinh dị,  thêm vài phần mờ ám.
Má Hạ Thiên Ca nóng lên.
Cô che giấu cảm xúc, rũ mắt xuống, thuận miệng : " ,  đang nghĩ   chúng   thể thoát  ngoài."
"Mục đích của game  là giúp Võ Lâm Minh chống  thần phạt,  thành nhiệm vụ , chúng  hẳn là  thể rời ." Giọng  của Tần Phong Hữu trầm thấp từ tính, trong đêm tối như một dòng sông chảy nhẹ nhàng.
Hạ Thiên Ca nhíu mày, đầu óc tỉnh táo hơn một chút: " ở đây  quá nhiều đọa thần,  tiêu diệt hết tất cả, là chuyện  thể."
"Cho nên  nghĩ, nhiệm vụ  hẳn là  cách giải quyết khác." Tần Phong Hữu thấy Hạ Thiên Ca nhíu mày càng lúc càng chặt, đưa tay nhẹ nhàng xoa giữa hai lông mày cô, "Đừng lo lắng,  đảm bảo tối nay an , đợi ngày mai chúng  sẽ cùng  tìm cách  ngoài."
Cơ thể Hạ Thiên Ca cứng đờ.
Cô cảm thấy ngón tay  như một chiếc lông vũ rơi  trán cô, chỗ   chạm , lập tức nóng rực.
Lời   lọt  tai, nhưng cô  như   thấy, chỉ  cảm giác chạm  giữa trán càng lúc càng rõ ràng.
【Tần Phong Hữu  bắt đầu trêu chọc con gái  !】
【  từng thấy ai  trêu chọc hơn  !】
【Bỏ tay   a a a,  đúng,  đừng chỉ dừng  ở đây!】
【Chị gái Thiên Ca còn  nhúc nhích, rốt cuộc   dám tiến lên !】
"Sao ?" Tần Phong Hữu  lên tiếng, Hạ Thiên Ca mới  hồn.
Cô lắc đầu, nhưng nhịp tim trong lồng n.g.ự.c vẫn đang tăng nhanh.
Để chuyển sự chú ý, Hạ Thiên Ca cố gắng  nghĩ đến cảnh tượng  nãy nữa, mà nghĩ đến chuyện khác.
Đối diện với khuôn mặt tuyệt  của Tần Phong Hữu, Hạ Thiên Ca  nhớ đến tiếng nhắc nhở thăng cấp  nãy cô  thấy.
Kỹ năng cấp 2, Mị Hoặc.
Hạ Thiên Ca   kỹ năng   đúng nghĩa đen , lỡ như khi đối mặt với kẻ địch mà dùng sai, thì cô xong đời .
Có lẽ nên tìm một  để thử .
Lông mi Hạ Thiên Ca khẽ động.
Cô đưa tay , nắm lấy tay Tần Phong Hữu đang đặt  trán cô, nhẹ nhàng kéo xuống. Lòng bàn tay lướt qua đôi mắt , lông mi dài như hai chiếc bàn chải nhỏ, chải trong lòng bàn tay  ngứa ngứa.
Mũi cô nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi cũng hồng nhạt, mang theo một lớp nước mỏng, giống như một miếng thạch thơm ngon, đang chờ  đến nếm thử.
Mái tóc dài của cô như rong biển xõa   gối, quần áo nhăn nhúm  giường, mang  một cảm giác  quyến rũ  ngây thơ.
Ánh mắt Tần Phong Hữu trở nên u ám.
Anh cảm thấy, Hạ Thiên Ca như , là đang câu dẫn .