Hạ Thiên Ca sững .
Tần Phong Hữu  biểu cảm  mặt cô,  nhích lên một chút, để lộ phần băng bó ở vai mà ban nãy  áo che .
Anh trông  vẻ  đau, khẽ nhíu mày khi cử động.
“Anh đừng cử động nữa.”
Hạ Thiên Ca  ngay lập tức, cô cầm lấy bát của , múc một muỗng cơm, gắp thêm một chút thịt  đưa đến miệng .
Tần Phong Hữu cụp mắt xuống,  cánh tay trắng nõn thon dài đang chìa   mặt , há miệng ăn.
Mùi thơm lan tỏa trong khoang miệng.
Anh  ngờ rằng cô nấu ăn ngon đến .
Có vẻ như   lâu     ăn một bữa cơm nhà ngon như thế.
Ăn  hai miếng, Tần Phong Hữu mới : “Đừng mải lo đút cho , em cũng ăn một chút .”
“Để  ăn xong   ăn.” Hạ Thiên Ca  ,  múc thêm một muỗng cơm nữa đưa cho , nhưng    há miệng.
Hạ Thiên Ca thấy  cứ  chằm chằm  , với vẻ mặt đại ý là “em  ăn thì  cũng  ăn”, đành  đặt thìa xuống, lấy một cái bát khác ăn một miếng.
Tần Phong Hữu lúc  mới chịu ăn tiếp.
Hạ Thiên Ca cứ đổi bát qua  như ,  một   cẩn thận dùng nhầm thìa của  để múc cơm đưa cho Tần Phong Hữu.
Đến khi đưa đến miệng , cô mới nhận , vội vàng rụt tay , nhưng Tần Phong Hữu   chút do dự mà ăn hết.
“Ngon lắm.” Anh  cô,  đầy ẩn ý.
Hạ Thiên Ca bất giác siết chặt cái thìa.
Anh  ăn nhiều miếng như  , chỉ  miếng    ngon…
“Ngon là  .”
Hạ Thiên Ca giả vờ như   chuyện gì, rụt tay , cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng khi  những hạt cơm còn sót   thìa, cô   kìm  mà nghĩ đến việc Tần Phong Hữu  dùng chiếc thìa  để ăn, má cô  khỏi nóng bừng.
Đây   là… hôn gián tiếp ?
Sự mập mờ  lời lan tỏa khắp căn phòng.
May mà  đó Tần Phong Hữu cũng   gì thêm, hai  cứ thế  một miếng, em một miếng mà ăn hết bữa cơm.
Vừa ăn xong, Hoàng Mao gọi điện đến: “Video giám sát    gửi  email của  .   tự nhiên   cần video giám sát ,  chuyện gì ?”
“Ừ, gặp một chút chuyện.” Tần Phong Hữu  nhàn nhạt, “À, gần đây giúp  xin nghỉ một thời gian cho  và Thiên Ca.”
“Hai  đều  nghỉ ?” Hoàng Mao nghi hoặc, “Xảy  chuyện gì ?”
“Chỉ  thương nhẹ thôi.” Tần Phong Hữu  ,  cử động cánh tay  băng bó như xác ướp.
“Anh  thương ?” Hoàng Mao kêu lên kinh ngạc, tiếng to đến mức Hạ Thiên Ca cũng  thấy, “Anh  thương ở ,  nghiêm trọng ? Không  là  thương ở mặt chứ?”
Tần Phong Hữu: “…Không  thương ở mặt.”
“Ồ, thế thì  .” Hoàng Mao thở phào nhẹ nhõm, “Vậy  cần  bệnh viện khám ,  để  đến chăm sóc ?”
“   bệnh viện, cũng  cần  chăm sóc.” Tần Phong Hữu lạnh lùng từ chối.
Hoàng Mao vội vã: “Không  bệnh viện thì  còn hiểu, nhưng  cần  chăm sóc,   để ai chăm sóc?”
Tần Phong Hữu ở đầu dây bên , liếc  Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca: “Sao ?”
Giọng  của cô tuy  lớn, nhưng vẫn lọt  tai Hoàng Mao.
Hoàng Mao im lặng vài giây: …Là   nhiều .
Nghĩ đến bản   28 tuổi mà vẫn còn độc ,  âm thầm rơi nước mắt chua xót, : “Công việc bên   sẽ sắp xếp,  nghỉ ngơi cho ,  việc gì thì gọi  cho .”
“Được.” Tần Phong Hữu  xong,  chần chừ một giây nào mà cúp máy.
Hoàng Mao: Tên khốn trọng sắc khinh bạn!
Anh  tức giận mở danh bạ điện thoại, tìm  điện thoại của đạo diễn chương trình  gọi  mới nhớ  một chuyện.
Anh    là  quản lý của Hạ Thiên Ca,    giúp cô  xin nghỉ chứ!
“Xong .” Tần Phong Hữu cúp điện thoại,  với Hạ Thiên Ca, “  nhờ   xin nghỉ ,  thời gian  em cũng  thể nghỉ ngơi một chút.”
Hạ Thiên Ca sờ mũi: “Cứ để  quản lý của  giúp  xin nghỉ, ngại quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-187-anh-mot-mieng-em-mot-mieng.html.]
“Có lẽ em nên cân nhắc, để   cũng trở thành  quản lý của em.” Tần Phong Hữu .
Hạ Thiên Ca sững ,  hiểu  ý của Tần Phong Hữu: “Ý  là    ký hợp đồng với ?”
Tần Phong Hữu gật đầu: “Dù  thì công ty quản lý em đang ký, chẳng  là một công ty rỗng tuếch ,  , chi bằng đổi công ty khác.”
“ cho dù Hoàng Mao,  , Tiểu Vũ,   đồng ý ký hợp đồng với , liệu ông chủ của    đồng ý ?” Hạ Thiên Ca hỏi.
“Sẽ đồng ý.” Tần Phong Hữu , “Cậu  chắc chắn sẽ đồng ý.”
Hạ Thiên Ca nghi ngờ: “Sao  ?”
Tần Phong Hữu càng bình thản hơn: “ hiểu  ,   thích kiểu  như em.”
Hạ Thiên Ca: “…Thôi ,  sẽ cân nhắc.”
Tần Phong Hữu lúc  mới hài lòng ngừng câu chuyện: “Video giám sát  gửi  email của  , bây giờ   xem ?”
“Đương nhiên .” Hạ Thiên Ca   lập tức  dậy.
Tần Phong Hữu  đến  máy tính, mở email.
Trong email   thêm vài video giám sát, Tần Phong Hữu mở , tua đến  thời gian  đó trong video.
Hạ Thiên Ca nín thở,  chằm chằm  màn hình  động đậy.
Không lâu , quả nhiên thấy  đàn ông mặc áo đen  tới.
Hắn cúi đầu, một tay đặt bên má, phóng to lên  thể thấy  đang cầm một thiết  đàm thoại cực nhỏ trong tay, quả nhiên là   đang  chuyện với  từ phía .
Có lẽ đối phương   cho   chỗ  camera giám sát,  đột nhiên  mặt , ngay khoảnh khắc ngẩng đầu, Hạ Thiên Ca nhanh tay nhấn nút tạm dừng.
Tần Phong Hữu mở chức năng quét, phóng to khuôn mặt  lên.
Người đàn ông  trông cũng khá , ngũ quan đoan chính, nếu ở thời  học, là kiểu  khiến nữ sinh  ngoái .
Tần Phong Hữu suy nghĩ một chút, lên mạng tìm kiếm, quả nhiên tìm    .
Là một nam diễn viên  chút tiếng tăm, tuy luôn đóng vai phụ, nhưng nhờ gương mặt “tình đầu” , cũng tích lũy   ít fan.
“Em  từng đóng phim với   ?” Tần Phong Hữu xem qua hồ sơ của , hỏi.
“Chưa.” Hạ Thiên Ca chỉ  thời gian  mắt ở , “Anh   mắt trong hai năm gần đây, nhưng    cấm hoạt động ba năm .”
Nói cách khác, họ    thể  bất kỳ mối liên hệ nào.
“Vậy thì   là thù riêng.” Tần Phong Hữu lưu  tấm ảnh, “Khi    phận của  ,  việc sẽ đơn giản hơn.”
“Anh định  gì?” Hạ Thiên Ca hỏi.
Khóe môi Tần Phong Hữu khẽ cong lên,  cô: “Bọ ngựa bắt ve, chim sầu chực sẵn.”
Về cách “bắt ve”, Tần Phong Hữu   chi tiết, Hạ Thiên Ca cũng  hỏi nhiều.
Cô cùng Tần Phong Hữu xem hết video giám sát, xác nhận  còn manh mối nào khác nữa, thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô ngủ một giấc trưa, đến khi tỉnh dậy, trời  tối.
Sau khi nấu bữa tối và ăn uống như thường lệ với Tần Phong Hữu,  : “  tắm.”
“Vậy để   xả nước.” Hạ Thiên Ca  dậy   phòng tắm.
Tần Phong Hữu  thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, một lúc  Hạ Thiên Ca mở cửa,   gọi : “Nước  xả xong !”
Tần Phong Hữu lúc  mới  về phía phòng tắm.
Bên trong phòng tắm   một lớp  nước mờ ảo, bao trùm lên Hạ Thiên Ca.
Cô dùng tay thử nước,  với Tần Phong Hữu: “Nhiệt độ nước  .”
Tần Phong Hữu ừ một tiếng.
Hai    chằm chằm một lúc.
Hạ Thiên Ca ho khan một tiếng: “Anh  cởi áo ?”
Tần Phong Hữu   gì, chỉ khẽ giơ cánh tay lên một chút.
Cánh tay  quấn băng gạc dày cộm,     là ảo giác của Hạ Thiên Ca , nhưng cô cảm thấy nó dường như còn dày hơn , tóm  là trông  thể cử động .
Trông  như   chút đáng thương, cũng  chút buồn .
Hạ Thiên Ca  nhịn   một tiếng, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Phong Hữu, nghĩ đến chuyện  dù  cũng là do  gây , cô cố nén tiếng  , bước đến giúp  cởi áo.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, Hạ Thiên Ca bắt đầu cởi cúc áo, Tần Phong Hữu cúi đầu xuống,  lúc thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đang  lượt cởi từng cúc áo của .
Hô hấp của Tần Phong Hữu đột ngột dồn dập.