Hạ Thiên Ca cứng đờ .
Khuôn mặt đó dán chặt  cửa kính phía  lưng Tần Phong Hữu.
Đó là khuôn mặt của một  phụ nữ, tóc xõa, mặt trắng bệch, đôi mắt đen sâu hoắm, đang cúi đầu  chằm chằm Tần Phong Hữu.
Hạ Thiên Ca nháy mắt  hiệu với Tần Phong Hữu.
Tần Phong Hữu nhíu mày: “Sao thế?”
Hạ Thiên Ca  chu môi, nháy mắt mạnh hơn.
Tần Phong Hữu lộ  vẻ hiểu ý: “Em đang nháy mắt đưa tình với  đấy ?”
Hạ Thiên Ca: …Đưa tình cái quỷ!
Sau đó Tần Phong Hữu như hiểu  điều gì đó, khẽ động , đột nhiên  dậy  xuống bên cạnh Hạ Thiên Ca.
Cabin đột ngột rung lắc một cái.
Con nữ quỷ đang bám  cửa kính  cũng giật  theo, suýt chút nữa thì trượt xuống.
【Nữ quỷ: Anh  hất  c.h.ế.t ?】
【Nữ quỷ bày tỏ, suýt c.h.ế.t suýt chết, suýt nữa thì  xem  !】
【Không hiểu ,  cảm thấy con nữ quỷ   giống  đang chèo thuyền cho cặp đôi …】
【 cũng …】
Nữ quỷ trợn tròn mắt,  Tần Phong Hữu đang  xa .
“Vì em  nháy mắt đưa tình với  , nên  sẽ qua  cùng em.” Tần Phong Hữu   nắm lấy tay Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca theo bản năng cúi đầu,  bàn tay đang nắm chặt của hai ,  ngẩng lên, phát hiện con nữ quỷ đang bám  cửa kính đối diện  biến mất.
Cô vẫn  yên tâm,   đầu  một vòng, xác định  còn ở đó nữa, mới thở phào nhẹ nhõm,  sang Tần Phong Hữu : “Anh     thấy ?”
“Em  con đang bám  cửa kính đó ?” Tần Phong Hữu hỏi.
Hạ Thiên Ca kinh ngạc: “Anh  thấy  ?”
“Nhìn thấy .” Tần Phong Hữu thản nhiên , “Nên  mới thử một chút, xem  quả nhiên giống như  đoán.”
Anh : “Lúc  nhân viên khách sạn  ,  chúng  cùng  lên vòng đu ,  nghĩ  lẽ  nguyên nhân.”
Hạ Thiên Ca bừng tỉnh: “Vậy nên chỉ cần các cặp đôi cùng   vòng đu , thì sẽ   giết?”
“Chắc là như .” Tần Phong Hữu .
“ nếu cô   điều ngược  thì ?” Hạ Thiên Ca thắc mắc, “Vậy chẳng  chúng   trúng  điều kiện  ?”
“Dù  cũng  .” Tần Phong Hữu  cô, “Ít nhất là ở cùng em.”
Trái tim Hạ Thiên Ca khẽ rung động.
Một cảm xúc khó tả lan tỏa từ trong tim, khiến tim cô đập nhanh hơn  ngừng.
Cô vội vàng  mặt ,    thấy những thanh ngang song song bên ngoài.
“Vòng đu   lên đến đỉnh .” Hạ Thiên Ca mở to mắt.
Ở đỉnh vòng đu ,  thể   cảnh vẻ  của cả công viên.
Nếu   tình trạng thảm khốc bên ,  từ đây xuống, quả thực là một cảnh  mê hồn.
Ánh mắt Tần Phong Hữu rơi  khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện của Hạ Thiên Ca.
Trong mắt  hiện lên một tia sáng, đột nhiên : “Em   , vòng đu   một truyền thuyết.”
“Hả?” Hạ Thiên Ca  đầu , đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Phong Hữu.
Khuôn mặt tuấn tú của  chỉ cách cô một gang tay,  thì thầm: “Truyền thuyết kể rằng, những   cùng   vòng đu , cuối cùng sẽ chia tay, đó là một lời nguyền.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của , phản chiếu hình bóng của cô.
Hạ Thiên Ca cảm thấy trái tim , ngay lập tức như  một tảng đá lớn đè nặng, nhất thời  thốt nên lời.
“Tuy nhiên,”   , “khi vòng đu  lên đến đỉnh cao nhất, nếu hôn  đó, thì sẽ mãi mãi bên .”
Nói , khi Hạ Thiên Ca còn  kịp phản ứng,   cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Môi cô quả nhiên mềm và ấm áp, giống như  .
Anh  nghĩ đến nụ hôn  từ  lâu .
Hạ Thiên Ca trợn tròn mắt.
“Như , lời nguyền   phá giải.” Tần Phong Hữu khẽ mỉm  .
【Hôn , hôn , cuối cùng họ cũng hôn  !】
【Mà     là  nhiệm vụ, là hôn thật!】
【Điều    chứng tỏ, thuyền của  chèo  cập bến  ?】
【Á á á  sắp  ăn cỗ cưới !】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-200-cong-vien-ma-quai-nu-hon-co-the-pha-giai-loi-nguyen.html.]
【 là cục dân chính,   tự  đến đây 】
Nói xong, Tần Phong Hữu  đầu   ngoài, thấy vòng đu   bắt đầu  xuống.
May mà,  bỏ lỡ thời gian.
Hạ Thiên Ca ngây ngẩn  nghiêng khuôn mặt .
Trên môi cô vẫn còn vương  chút  ấm.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên môi , trong lòng vẫn còn chấn động.
Vừa , cô  Tần Phong Hữu hôn?
Tại     hôn cô?
Có  là như cô nghĩ ?
Hạ Thiên Ca nhớ  những lời  lấp lửng của   vòng ngựa gỗ  đó, cùng với nụ hôn  , dường như đều chỉ về một câu trả lời.
Chỉ là câu trả lời , cô   nên đặt ở đây,  ở ngoài đời thực.
Hạ Thiên Ca há miệng,   nuốt những lời định hỏi xuống.
Cô   định nghĩa một cách mơ hồ về mối quan hệ giữa hai .
Vẫn nên đợi về thế giới thực, cô sẽ tìm  hỏi cho rõ ràng.
Nghĩ , tâm trạng cô lập tức thoải mái hơn, cũng ngại  dám nhắc  chuyện , liền  đầu   ngoài cửa sổ.
Tần Phong Hữu  khuôn mặt Hạ Thiên Ca  đổi vài , cuối cùng   hỏi gì, trong mắt  lóe lên một nụ .
Xem , cô bé Hạ Thiên Ca của   ngầm đồng ý .
Tâm trạng Tần Phong Hữu đột nhiên trở nên vui vẻ, ngay cả vết thương   rách  cũng  còn đau nữa.
Vòng đu  cứ  mãi,  mãi.
Họ  xuống, cũng   ai kêu dừng .
Không   qua bao lâu, bầu trời cuối cùng cũng hửng sáng.
Hạ Thiên Ca mơ màng mở mắt, phát hiện   mà  dựa  vai Tần Phong Hữu ngủ quên mất!
Cô vội vàng  thẳng dậy, đối diện với ánh mắt mỉm  của Tần Phong Hữu: “Tỉnh  ?”
“Em… ngủ quên từ lúc nào ?” Hạ Thiên Ca dụi mắt hỏi.
“Em  một lúc  ngủ luôn.” Tần Phong Hữu , “Chắc là  tiêu hao quá nhiều sức lực nên mệt .”
Hạ Thiên Ca: …
Cô   nể phục bản , trong tình huống như thế  mà cũng  thể ngủ .
“Anh đêm qua  nghỉ ngơi ?” Hạ Thiên Ca vẫn lo lắng cho vết thương của .
“Ừm, chợp mắt một chút.” Tần Phong Hữu  , nhưng  mặt  hề  chút buồn ngủ nào.
Hạ Thiên Ca  chút áy náy.
Rõ ràng Tần Phong Hữu là   thương, lẽ  cô nên để  nghỉ ngơi, còn cô thì thức canh chừng mới .
Tần Phong Hữu dường như  thấu suy nghĩ trong lòng cô, trầm ngâm : “Anh  vui.”
Hạ Thiên Ca: “Hả?”
“Em  thể ngủ , chứng tỏ em  thể   yên tâm giao bản  cho .” Tần Phong Hữu .
Mặt Hạ Thiên Ca lập tức nóng bừng.
Cái gì mà   giao bản  cho  chứ.
Lời   thật ám !
【Mới sáng sớm  ăn cẩu lương  ?】
【Đây là lời  hổ báo gì thế!】
【Giao cho , cô  là của  đấy!】
“Em thấy bên ngoài hình như  còn  nộm nào nữa.” Hạ Thiên Ca   ngoài, đổi chủ đề, “Chúng   ngoài xem !”
Tần Phong Hữu gật đầu.
Khi vòng đu   đến phía , Hạ Thiên Ca gõ cửa.
Một nhân viên ngáp ngắn ngáp dài  tới, giúp họ mở cửa.
Hạ Thiên Ca nhận thấy,  mắt cô   một quầng thâm xanh,  vẻ như   ngủ ngon.
Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu bước  khỏi cabin,  đầu   thấy một cabin khác.
Trên cửa kính b.ắ.n đầy máu, xuyên qua một khe hở nhỏ,  thể thấy Jack ngã  ghế, mặt  biến dạng  , khắp  đầy máu.
“Về thôi.”
Tần Phong Hữu : “Đi xem, còn bao nhiêu  sống sót.”