Rồi     đột ngột khựng .
“Ơ,  chị Thiên Ca vẫn  ?” Ánh mắt Bạch Cửu lóe lên: “Không  là…”
Cô  còn   xong,   Tần Phong Hữu liếc  một cái lạnh nhạt, sự lạnh lùng và cảnh cáo trong mắt , khiến cô  lạnh cả , ngay lập tức  dám  gì nữa.
Chú hề nhanh chóng phản ứng ,   bình thản đóng hộp ,  rút từng thanh kiếm  khỏi hộp.
Nhìn những thanh kiếm sạch bóng,   đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thiên Ca  thấy tiếng kiếm  rút , lập tức vén tấm ván  đáy lên, chui  ngoài.
Chú hề  mở hộp, Hạ Thiên Ca bình thản  dậy.
Cô đối diện với ánh mắt Tần Phong Hữu, nhướng mày.
Khóe môi Tần Phong Hữu cong lên.
Anh  mà, cô gái   nhiều tài năng lắm.
Hạ Thiên Ca như thể   chuyện gì xảy , mượn tay chú hề bước  khỏi hộp, trở về bên cạnh Tần Phong Hữu.
Cô  với  : “Lúc nãy  hỏi chú hề về mục thứ mười,    cần tất cả   đều cảm thấy vui vẻ, mới  thể tham gia.”
“Cảm thấy vui vẻ?” Đôi mắt Triệu Hoan nhướng lên: “Chuyện   gì khó !”
Cô   đầu vẫy tay với chú hề, thấy chú hề  đến, cô   rạng rỡ với  : “ chơi ở đây  vui!”
Chú hề  cô  chằm chằm, một lát  lắc đầu: “Chỉ  cô vui, là  đủ.”
“Còn họ, họ cũng cảm thấy  vui!” Triệu Hoan lập tức chỉ  những  khác: “Bây giờ chúng   thể tham gia mục thứ mười  chứ.”
Chú hề  lắc đầu: “Vẫn  đủ.”
“Không   chúng  đều cảm thấy vui là  , tại  vẫn  ?” Vẻ mặt Triệu Hoan khó hiểu : “Chẳng lẽ biểu cảm của chúng   đủ vui vẻ?”
Cô   đầu quét mắt qua những  khác: “Mọi  mau  lên !”
Mọi : …
Hạ Thiên Ca  chằm chằm  chú hề, lên tiếng: “ nghĩ tất cả   mà   ,  chỉ là mấy  chúng , mà là tất cả   trong công viên giải trí .”
“Sao  thể  chứ.” Bạch Cửu nhẹ giọng : “Chị Hạ    nhầm  , cho dù là   tài năng đến , cũng  thể khiến tất cả   trong công viên giải trí  đều cảm thấy vui vẻ !”
“Cô    nhầm.” Chú hề đột nhiên lên tiếng: “Quả thật là cần tất cả   đều cảm thấy vui vẻ, mới  thể  buổi biểu diễn cuối cùng .”
Mặt Bạch Cửu nhất thời tối sầm.
【Haha   xong   vả mặt,  c.h.ế.t  !】
【Chú hề xé  xanh!】
【Hôm nay  thuyền chú hề một giây,   lắm!】
Mọi   lời chú hề , lòng nhất thời chùng xuống.
Yêu cầu  quá cao .
Cho dù họ  giỏi đến , cũng  thể khiến tất cả   đều cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, từ tình hình mấy ngày nay, những  ở đây đều vô cảm, thậm chí  tìm thấy một  nào vui vẻ.
“Vậy nếu  thể đạt  điều kiện , thì buổi biểu diễn  sẽ  bao giờ bắt đầu.” Tần Phong Hữu trầm giọng : “Chúng  cũng  thể lấy  dấu check-in cuối cùng,  thể rời khỏi đây.”
Và những   mắc kẹt mãi mãi ở đây,    thể vui vẻ ?
Đây chẳng khác nào một vòng luẩn quẩn  lối thoát!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-221-cong-vien-ma-quai-em-se-mai-mai-khong-the-roi-khoi-day.html.]
“Anh   sai.” Chú hề im lặng một lúc: “Vì  chúng  sẽ  bao giờ  ngoài , mãi mãi  mắc kẹt trong công viên giải trí .”
“Ai  nhốt các  trong công viên giải trí ?” Tần Phong Hữu hỏi.
“Không .”
Chú hề : “Thật  công viên giải trí ,   xây dựng từ bốn mươi năm  , ban đầu nó là công viên giải trí duy nhất và lớn nhất ở thành phố Liễu, là nơi mà  lớn và trẻ em đều thích đến nhất.   , cùng với sự phát triển của thành phố, ngày càng  nhiều công viên giải trí  xây dựng,  đến đây cũng ngày càng ít . Ban đầu Giám đốc vẫn luôn kiên trì, nhưng vài năm , thành phố Liễu mở một công viên giải trí lớn mới, ở đó  những trang thiết  hiện đại nhất, và những trò chơi  từng thấy, nên hầu như  còn ai đến đây nữa.”
Nhớ  chuyện cũ, chú hề  chút cảm thán: “Khi  đến, cũng chính là lúc công viên giải trí  bắt đầu  xuống.  tận mắt chứng kiến nó từ phồn hoa đến sa sút,  đến    còn ai hỏi thăm. Mặc dù Giám đốc vẫn luôn kiên trì giữ vững, giá vé cũng vẫn là mười đồng như mấy chục năm , nhưng dù , mỗi tháng cũng chỉ  thu nhập lẻ tẻ  đến trăm đồng.  chi phí bảo trì trang thiết ,  ngày càng cao,  lâu , ông    thể chống đỡ nổi nữa.
 ông   cam tâm. Ước mơ lớn nhất của ông , là tạo  một công viên giải trí khiến tất cả   đều cảm thấy hạnh phúc. Vì  cuối cùng ông  quyết định, dốc hết tiền tiết kiệm cả đời, tu sửa  công viên giải trí , mời tất cả những nhân viên  nghỉ việc  trở , hy vọng  khi xây dựng xong,  thể khôi phục  vẻ huy hoàng ngày xưa.”
Chú hề , giọng dần trầm xuống: “Thật  chúng  cũng   tình cảm với công viên giải trí , Giám đốc đối xử với mỗi  chúng  đều  , chúng  cũng  đành lòng, nên chúng   đồng ý  .  mà… trong quá trình tu sửa, ông  đột nhiên mắc bệnh và qua đời.”
“Kể từ đó, các    thể rời khỏi công viên giải trí  nữa?” Tần Phong Hữu lên tiếng.
Chú hề gật đầu: “Chúng  đều  thể  ngoài  nữa, chỉ cần bước  khỏi cánh cửa đó, chúng  sẽ chết.” Anh  : “Chúng  cũng  thử nhiều cách, nhưng đều  thành công. Sau ,  hiểu , công viên giải trí   trở nên ngày càng  hơn, trang thiết  cũng từ cũ thành mới, trở thành dáng vẻ mà Giám đốc thường xuyên nhắc đến, công viên giải trí trong mơ của ông .”
Chú hề  đầu  khung cảnh  mặt: “Vì    ít du khách bắt đầu đến công viên giải trí , nhưng  khi họ , cũng  thể rời   nữa,  trong công viên giải trí, cứ thế ngày càng nhiều, trở thành bộ dạng mà các bạn  thấy bây giờ.”
“Vậy buổi diễu hành  buổi tối, những con  búp bê g.i.ế.c  đó, là ?” Triệu Hoan chen ngang hỏi.
Nụ   mặt chú hề đột nhiên trở nên quái dị: “Người búp bê gì? Cô đang  gì ?”
Triệu Hoan  vẻ mặt của   dọa cho giật , lập tức  dám  nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Hồ Tụng sa sầm, đưa tay che chắn cho Triệu Hoan, cảnh giác  chằm chằm chú hề.
Tần Phong Hữu kịp thời lên tiếng: “Sau đó, các   gặp  Giám đốc ?”
Chú hề lắc đầu: “Không, nhưng mà…”
Ánh mắt   quét qua camera treo  cây: “ chúng  luôn cảm thấy, Giám đốc vẫn như đang ở bên cạnh chúng , chỉ cần chúng     công việc của , sẽ  trừng phạt.”
Tần Phong Hữu nheo mắt: “Vậy các  cứ  yên chờ c.h.ế.t như , định mãi mãi ở  đây ?”
“Tất nhiên chúng   rời !” Chú hề  kích động: “Ai   mãi mãi ở  một nơi chứ?”
Khóe miệng    rộng hơn: “Vì  chúng   nghĩ cách để rời khỏi đây… Chúng  sẽ  cách,  thể rời khỏi đây!”
Nói , ánh mắt    chằm chằm  họ, ánh mắt quái dị quét qua từng khuôn mặt,  dừng   khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cửu.
“  đó,  vẫn  tiếp tục  thành buổi biểu diễn của .” Anh  đưa tay về phía Bạch Cửu: “ còn một màn ảo thuật,  quý cô  hợp tác một chút.”
Vẻ mặt Bạch Cửu khẽ biến đổi.
Mi mắt cô  khẽ động hai cái, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng : “ em  thương , sợ  thể hợp tác  với  để biểu diễn.”
Nói , cô  còn đưa tay nhẹ nhàng ấn  bụng.
“Cô  thương từ lúc nào,  chúng   ?” Triệu Hoan lạnh lùng lên tiếng.
“Là buổi tối đầu tiên…” Bạch Cửu  nhỏ, giọng   vẻ yếu ớt hơn vài phần: “Lúc đó em suýt nữa thì c.h.ế.t .”
Triệu Hoan hừ lạnh một tiếng.
Tối hôm đó họ  ở cùng , ai  cô   giả vờ  .
Chú hề   chằm chằm  khuôn mặt tái nhợt của Bạch Cửu một cái,   đang nghĩ gì, đột nhiên : “Vì quý cô    thương,  cũng  tiện tham gia buổi biểu diễn của ,  là, mời quý cô  ?”
Anh    sang  Nhậm Hi Nhiêu.
Tim Nhậm Hi Nhiêu bỗng đập mạnh.
Cô cũng     thương, nhưng  Bạch Cửu  , cô mà  nữa thì quá giả tạo, chỉ  thể : “   biểu diễn,  là  tìm  khác .”
“Vậy  , chỉ  cô, là phù hợp nhất với buổi biểu diễn  của .” Chú hề  : “Nếu cô  tham gia, thì buổi biểu diễn  sẽ mãi mãi  kết thúc, và cô cũng sẽ mãi mãi  thể rời khỏi đây.”