Hạ Thiên Ca sững sờ  đầu.
Cô thấy Bạch Cửu  tóm lấy Tần Phong Hữu, một con d.a.o nhỏ kề  cổ ,  gương mặt vốn dĩ khá thanh thuần , hiện lên một nụ  lạnh: "Cô  định cứu bạn trai của  mà cứ thế bỏ  ?"
[Thôi chết,   dám bắt cóc "đại lão" ?]
[ là  tàn nhẫn!]
[Cô  chắc là  đầu tiên dám bắt cóc "đại lão" nhỉ?]
Hạ Thiên Ca  Bạch Cửu , lập tức nhướng mày: "Ai    là bạn trai ?"
Bạch Cửu ngây .
"Cô hiểu lầm quan hệ giữa chúng   ?" Tần Phong Hữu mở lời, vẻ mặt  tái nhợt, giọng    vẻ yếu ớt, "Chúng    quan hệ gì cả, cô lấy   uy h.i.ế.p cô  là vô ích thôi."
"Câm miệng!"
Bạch Cửu quát.
Cô   chằm chằm  gương mặt bình tĩnh của Hạ Thiên Ca, đột nhiên bật : "Cô đừng tưởng như   thể lừa  !"
Con d.a.o nhỏ trong tay cô  khẽ lướt qua cổ Tần Phong Hữu, chỉ cần dùng thêm chút lực,  thể cứa đứt cuống họng : "Suốt quãng đường ,    thấy  rõ ràng, hai  liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng như , tuyệt đối  thể   quan hệ gì!"
Liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng...
Hạ Thiên Ca theo bản năng  Tần Phong Hữu.
"Thấy , hai   liếc mắt đưa tình !" Bạch Cửu  ngay lập tức, "Quả nhiên là  quan hệ!"
[  chứng, họ chính là  quan hệ!]
[Hơn nữa còn là quan hệ  thành  bái đường!]
Khóe miệng Hạ Thiên Ca giật giật.
"Thật  hiểu,  cô   thể để mắt đến loại 'tiểu bạch kiểm' !" Bạch Cửu  bộ dạng ốm yếu của Tần Phong Hữu, khinh thường .
" mà,  cũng    chuyên chia rẽ uyên ương." Ánh mắt Bạch Cửu chuyển sang thứ trong n.g.ự.c Hạ Thiên Ca, "Chỉ cần cô chịu giao món đạo cụ đặc biệt ,  sẽ tha cho  !"
"Cô bắt   chỉ vì  lấy đạo cụ đặc biệt của ?" Hạ Thiên Ca nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm.
Trước đó Nhậm Hi Nhiêu   sai, cô  quả nhiên là nhắm  đạo cụ đặc biệt!
"Đương nhiên!" Môi Bạch Cửu  cong lên, trông vẻ vô tội, " thấy võ công của cô cao cường như , chắc cũng  cần đạo cụ đặc biệt  nhỉ, chi bằng tặng cho cô gái yếu đuối tay trói gà  chặt như  !"
"Cô gái tay trói gà  chặt?" Hạ Thiên Ca khinh miệt, "Câu  mà cô cũng    ?"
"  thật mà." Bạch Cửu  với giọng nũng nịu, nhưng trong mắt  lóe lên ánh lạnh, "Vì mạng sống của bạn trai cô, cô sẽ  tiếc giao đạo cụ cho  chứ?"
Nói , ngón tay cô   dùng lực, lưỡi d.a.o sắc nhọn dán sát  cổ Tần Phong Hữu, tạo thành một vết hằn màu trắng.
Mặt Hạ Thiên Ca sầm xuống: "Cô    mới, đúng ?"
Bạch Cửu  sững ,   nở nụ : "Sao cô ?"
"Cách cô cầm dao, lực nắm  , rõ ràng là   huấn luyện đặc biệt." Hạ Thiên Ca phân tích với giọng điệu bình tĩnh, "Suốt quãng đường  cô luôn tỏ  yếu thế,  thể hiện chút năng lực nào, nhưng đến phút cuối  nắm bắt cơ hội uy h.i.ế.p  để lấy đạo cụ, chứng tỏ cô  giàu kinh nghiệm."
Bạch Cửu  Hạ Thiên Ca, tỏ vẻ hứng thú: "Có lẽ  chỉ  đạo cụ đặc biệt thôi thì ?"
"Đối với một  mới, bản năng sinh tồn chắc chắn lớn hơn  thứ, cho dù  hứng thú với đạo cụ của  đến mấy, cũng sẽ  dám liều lĩnh uy h.i.ế.p  khác  lúc , đòi đạo cụ  vì chạy trốn." Hạ Thiên Ca .
"Cô quả thật  thông minh." Bạch Cửu cong cong khóe mắt, "Vậy cô  suy nghĩ kỹ ,   giao đạo cụ cho  ?"
" sẽ  giao đạo cụ cho cô." Hạ Thiên Ca bình thản , "Hơn nữa,  khuyên cô,  nhất là mau buông   ."
"Cô khuyên ?" Bạch Cửu như  thấy chuyện , "Bây giờ   uy h.i.ế.p là cô, cô lấy tư cách gì để khuyên ?"
Thấy Hạ Thiên Ca   ý định thỏa hiệp, cô  từ từ thu  nụ ,  gương mặt vốn dĩ ngây thơ  hiện lên vẻ tàn độc: "Nếu cô  chịu giao đạo cụ , thì đừng trách   khách sáo!"
Nói , cô  đột ngột giơ tay lên, đ.â.m thẳng  n.g.ự.c Tần Phong Hữu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-225-cong-vien-ma-quai-ke-dau-tien-dam-bat-coc-dai-lao.html.]
Lòng Hạ Thiên Ca giật mạnh, theo bản năng định tiến lên, nhưng khi đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Tần Phong Hữu, cô  thu chân về.
"Chát!"
Lưỡi d.a.o  chạm  Tần Phong Hữu, Bạch Cửu đột nhiên run lên, tay buông lỏng, con d.a.o "chát" một tiếng rơi xuống đất.
Cô  ôm lấy cổ tay đang run rẩy, hoảng sợ  Tần Phong Hữu: "Chuyện gì thế !"
Hạ Thiên Ca  con d.a.o  đất,   chút m.á.u nào.
Tần Phong Hữu  một tiếng, giọng điệu lười nhác: "Muốn g.i.ế.c  mà ngay cả d.a.o cũng  cầm chắc, cô chỉ  chút sức lực đó thôi ?"
"Ai    cầm chắc, rõ ràng là   ,   !"
Bạch Cửu "" nửa ngày cũng     lý do, trong mắt cô  lóe lên ánh sáng  cam lòng, từ  đất nhặt lên một con d.a.o lớn khác do  nộm  rớt, c.h.é.m thẳng  Tần Phong Hữu!
Tần Phong Hữu  né tránh.
Lưỡi d.a.o  chạm  vai Tần Phong Hữu, cô  liền cảm thấy một trận tê dại ở cánh tay, giống như  điện giật, ngón tay tê cứng  thể cử động, "chát" một tiếng buông tay .
Con d.a.o "loảng xoảng" một tiếng, rơi trúng chân cô !
"Á!"
Bạch Cửu phát  một tiếng kêu thảm thiết.
Con d.a.o lớn  rơi xuống đúng ngón chân của cô , lưỡi d.a.o sắc bén ngay lập tức c.h.é.m đứt một hàng ngón chân !
Máu phun  ngay lập tức.
Bạch Cửu đau đến mức suýt ngất !
Cô  loạng choạng mới  vững,  Tần Phong Hữu với ánh mắt như  một con quái vật: "Rốt cuộc  là ai!"
"Cô     ,  tên là Tần Phong Hữu." Tần Phong Hữu thản nhiên ,  nhanh  chậm  về bên cạnh Hạ Thiên Ca, ánh mắt  Hạ Thiên Ca, "Cô   là  trong lòng của cô  cũng ."
"Lúc   còn  tâm trạng  đùa." Hạ Thiên Ca   nên lời, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc  , cô thực sự  nghĩ Tần Phong Hữu sắp  đ.â.m trúng.
Máu  chân Bạch Cửu  ngừng chảy , mất m.á.u quá nhiều khiến sắc mặt cô  trắng bệch như ma, cô   còn để ý  chuyện với Tần Phong Hữu và Hạ Thiên Ca nữa, kéo lê cái chân  thương  về phía lối .
Cô    ngoài.
Chỉ cần đến bệnh viện, cô   thể cầm m.á.u kịp thời!
"Vù!"
Phía  đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn.
Bạch Cửu  thể  vững,  cơn gió  cuốn lên, cả   hất lên trời!
Hạ Thiên Ca đột ngột ngẩng đầu,  thấy đôi mắt đen sâu thẳm của vị giám đốc, thẳng tắp  chằm chằm  họ: "Vì các  đều cảm thấy  vui,  thì  sẽ xây dựng  một công viên giải trí  hơn,  nhất định sẽ khiến tất cả các  đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ!"
Một luồng bụi bẩn ập đến.
Ngay lập tức,  thứ trong công viên giải trí đều như  một bàn tay khổng lồ san bằng!
Bạch Cửu cũng  cơn gió mạnh  thổi qua, ngay lập tức, một cơn đau dữ dội truyền đến từ thắt lưng!
Cô  cúi đầu,  thấy cơ thể    cắt thành hai đoạn gọn gàng từ  thắt lưng.
Máu chảy  ào ào.
Cô  rơi thẳng từ  trời xuống.
Cô  vẫn  chết.
Cô  khó khăn ngẩng đầu lên, kéo lê nửa   bò về phía Hạ Thiên Ca.
"Chị Hạ, chị   còn một chút Hương Hồi Hồn , cho em mượn  ? Em   chết..."