"A!"
Khương Nhân Na hét lên một tiếng sợ hãi, lùi  hai bước, bịt chặt miệng.
Hai tay Lạc Ngọc Tinh rơi  khỏi cùm sắt.
Mắt cô  sáng lên, dường như tìm thấy hy vọng sống sót, cô  xổm xuống, dùng hai cánh tay chỉ còn nửa, kẹp lấy con d.a.o nhỏ mà Tống Thanh Hứa  cắm  bên eo,   lấy   sức lực, cô gắng sức rút nó .
Cô dùng cánh tay kẹp chặt con d.a.o nhỏ, để cưa cùm sắt ở chân.
Dù cô  còn hai tay, cô vẫn còn đôi chân.
Cô học múa từ nhỏ, chỉ cần  đôi chân , cô  thể tiếp tục   sân khấu!
Da thịt ở chỗ cánh tay  gãy,  ngừng  cọ xát, Lạc Ngọc Tinh đau đến mức gần như ngất .
Sợi dây duy nhất giúp cô tỉnh táo, chính là đôi chân của cô.
Đó là tương lai của cô.
"Cạch."
Quả nhiên như  dẫn chương trình , con d.a.o nhỏ  sắc như d.a.o cạo,  nhanh  cưa đứt chiếc cùm sắt.
Lạc Ngọc Tinh vui mừng buông cánh tay .
Con d.a.o nhọn rơi xuống đất.
Lạc Ngọc Tinh cử động chân, gai nhọn của cùm sắt cứa  một lớp da  chân cô, nhưng cô  hề cảm thấy gì, kéo cùm sắt  mở  ở chân,  thẳng dậy.
"Soạt!"
Một con d.a.o nhọn cắm thẳng  trán cô.
Cô mở to mắt,  yên tại chỗ,   dẫn chương trình cầm con d.a.o nhọn cuối cùng, mỉm  với cô.
[Chết  c.h.ế.t !]
[Chết  trong ánh mắt đầy hy vọng, quả là một trong những cách c.h.ế.t  nhất.]
[Sự tuyệt vọng thấm sâu  xương tủy ! Người dẫn chương trình quá giỏi!]
"Như , d.a.o mới coi như dùng hết, trò chơi đầu tiên, mới coi như kết thúc."
Con d.a.o cuối cùng, cắm  tim cô.
Lạc Ngọc Tinh ngã xuống vòng  phía .
Trong mắt cô vẫn còn sót  một tia khao khát sống sót,  từ từ trượt xuống.
Lòng   nặng trĩu như  một tảng đá lớn đè lên, mùi m.á.u tanh nồng nặc trong  khí khiến họ  cảm giác  thể thở .
Nhân viên thì dường như  hề nhận , bình tĩnh bước lên sân khấu kéo vòng  và  xuống.
Trên sân khấu vẫn còn sót  máu, nhưng  dẫn chương trình  mỉm  : "Dựa  màn trình diễn của   ở vòng , Thường Từ, Tô Quyết, Tống Thanh Hứa, Hạ Thiên Ca, và..."
Anh  liếc  Tần Phong Hữu, dường như  vui, nhưng vẫn : "Và Tần Phong Hữu. Các vị đều  giành  một điểm, tạm thời dẫn đầu, bốn vị còn  tạm thời tụt  phía , sẽ trực tiếp trải nghiệm trò chơi vòng thứ hai của chúng ."
"Khoan !"
Thường Từ hét lên, ôm chặt con gái, giọng khản đặc: "Con gái  còn nhỏ, điểm của   thể tính cho con bé ?"
Người dẫn chương trình nheo mắt: "   , đây là cuộc chiến cá nhân, bất kể các vị  mối quan hệ gì, cũng  thể chuyển điểm cho đối phương."
Nói xong,    đợi Thường Từ mở miệng nữa,   đầu  hiệu cho nhân viên mang đạo cụ của vòng chơi tiếp theo lên.
Đạo cụ  mang lên là bốn chiếc mặt nạ, ngoài  còn  năm chiếc cốc trong suốt,  đặt  bàn.
Thường Từ  mấy chiếc mặt nạ  hình dáng kỳ quái,  run lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, dùng sức kéo cô bé  phía : "Chúng   tham gia chương trình nữa   ?"
"Đã tham gia, thì  thể bỏ cuộc giữa chừng." Người dẫn chương trình bình tĩnh .
"  đây là coi thường mạng ! Chương trình nào  như thế !" Thường Từ gầm lên, kéo con gái  vội xuống sân khấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-280-gameshow-chet-choc-vong-choi-dau-tien.html.]
Hạ Thiên Ca  cô bé vẫn còn ngơ ngác,  bố lảo đảo kéo , thấy chân sắp bước  khỏi sân khấu, cô tiến lên một bước kéo cô bé !
"A!" Thường Từ kêu lên một tiếng đau đớn.
Trên chân ông  ngay lập tức  cứa một vết máu!
May mà ông   giày thể thao, lớp giày dày  giúp ông  chống  một chút tổn thương, nếu   lẽ cả bàn chân   cắt !
Ông   kịp  vết thương của , trong cơn hoảng sợ, vội vàng  con gái, thấy cô bé  hề hấn gì, ông  mới thở phào nhẹ nhõm,  ơn  Hạ Thiên Ca: "Cảm ơn!"
Hạ Thiên Ca lắc đầu: "Các  đừng cố gắng vô ích nữa,   tác dụng."
Thường Từ lộ  vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhân viên  bước lên sân khấu, kéo Khương Nhân Na và những  khác , vài nhân viên đến bắt An An.
"Đừng động  con gái !" Thường Từ gầm lên giận dữ, vung tay  đẩy họ !
  chạm  nhân viên đó, ông   cảm thấy  như  điện giật, đột ngột tê liệt,  tự chủ  ngã về phía !
Hạ Thiên Ca đỡ Thường Từ,  chằm chằm những nhân viên , phát hiện phần da thịt lộ  của họ  gắn đồ sắt,  khít với cơ thể, giống như  chế tạo riêng.
Có lẽ cảm nhận  lòng phản kháng của họ,   từ   xuất hiện thêm  nhiều nhân viên, bao vây họ.
Tần Phong Hữu bước lên hai bước, chắn  mặt Hạ Thiên Ca.
[Có nguy hiểm,  sẽ chắn  mặt em!]
[Quả nhiên vẫn là cp của  tuyệt vời.]
[Tần Phong Hữu,  tạm thời tha thứ cho .]
 những nhân viên    họ, mà từ bên cạnh kéo An An !
"Buông cô bé !"
Hạ Thiên Ca  giành  An An, nhưng  Tần Phong Hữu ngăn .
Tần Phong Hữu lắc đầu, trầm giọng : "Trên  họ đều  hệ thống dẫn điện, chỉ cần tấn công họ, sẽ  điện giật."
Hạ Thiên Ca dừng , ánh mắt rơi  phần cổ áo của họ, bên trong cũng là đồ sắt bọc da,  thể thấy những ống mạch điện nhỏ: "Thảo nào họ  mang những thứ ."
Mọi  đều là  bằng xương bằng thịt, dù  giỏi đánh đến , cũng  thể chống  những cú điện giật liên tục.
Hơn nữa ở đây còn   nhiều nhân viên.
"An An!"
Thường Từ kinh hoàng  con gái  kéo , liều mạng  giành  cô bé.
 vài nhân viên nắm chặt ông , những cú điện giật liên tục khiến   ông  tê liệt, buộc ông   thể cử động, chỉ  thể trơ mắt  con gái  đưa đến  mặt  dẫn chương trình.
An An ngơ ngác  bố ngày càng xa,   chuyện gì  xảy , nhưng từ năm ba tuổi cô bé   quảng cáo trẻ em, nên bình tĩnh và trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, tuy  chút hoảng loạn, nhưng vẫn  , chỉ mở to mắt   dẫn chương trình  mặt.
"Con tên là An An đúng ?" Người dẫn chương trình cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, "Bây giờ chúng  sẽ chơi một trò chơi nhỏ, con  thể hợp tác với chú ?"
An An ngoan ngoãn gật đầu.
Người dẫn chương trình .
Anh  cầm hai chiếc mặt nạ  bàn, kẹp    khuôn mặt nhỏ của An An.
An An quá nhỏ, chiếc mặt nạ giống như một chiếc mũ trùm đầu  đội lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, che kín cả cổ, chỉ để lộ  đôi mắt to tròn trong sáng.
Những  lớn khác cũng tương tự,  những nhân viên  dòng điện  khống chế, buộc  đội chiếc mặt nạ sắt.
"Cái thứ quái quỷ gì thế !" Vừa đội lên, nhân viên  buông tay, Khương Nhân Na ngay lập tức kéo chiếc mũ trùm đầu, nhưng chiếc mặt nạ sắt    khóa,    thể mở !
Người đàn ông  vết sẹo  mặt tên Lạc Tư, và  đàn ông  " bao giờ  tổn thương phụ nữ" tên Hàn Bắc Li, cả hai cũng thử giật cái khóa, nhưng cái khóa  rõ ràng   từ chất liệu đặc biệt, với sức lực của họ    thể giật đứt!
Nghe tiếng khóa "lạch cạch"  đầu, nghĩ đến cái c.h.ế.t của Lạc Ngọc Tinh lúc nãy, Khương Nhân Na càng thêm hoảng loạn, đưa tay sờ chiếc khóa  đỉnh đầu,   đầu hét lên với Tần Phong Hữu: "Phong Hữu, bây giờ   ?"
Tần Phong Hữu cau mày.
Anh  để ý đến lời của Khương Nhân Na, mà  năm chiếc cốc trong suốt  bàn, bên trong dường như  chất lỏng đang chảy.