"Sao    chữ nào?" Vẻ mặt Ngụy Vô Lương hiếm khi lộ  vẻ ngơ ngác, "Rõ ràng là  đó   thấy  chữ mà!"
"Ngươi cũng dám lừa !"
Tên cai ngục vung chân đá mạnh   Ngụy Vô Lương.
Ngụy Vô Lương ngã lăn  đất, đầu óc chợt tỉnh táo.
Hắn bỗng  sang  Hạ Thiên Ca: "Là cô ?"
Hạ Thiên Ca nhếch mép .
Ngụy Vô Lương tức đến mức  hộc máu.
Hắn  phí hết tâm tư,  ngờ cuối cùng  bại  tay Hạ Thiên Ca!
"Anh cũng đừng tức giận quá." Hạ Thiên Ca vẫn  thể bình tĩnh  chuyện với , cô xoa xoa ngón tay trái, "Anh vẫn còn cơ hội mà."
Ngụy Vô Lương sững .
"Cạch."
Tiếng lên đạn vang lên  đỉnh đầu.
Ngụy Vô Lương trợn tròn mắt,  tên cai ngục giơ s.ú.n.g chĩa thẳng  đầu , trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Hắn sắp c.h.ế.t !
Cơ hội,  còn cơ hội gì nữa?
Muôn vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Ngụy Vô Lương, giây tiếp theo  chợt phản ứng ,  khi tên cai ngục kịp bóp cò,  bật dậy, lao đầu  tên cai ngục!
"Đoàng!"
Trong lúc hoảng loạn, tên cai ngục  nổ súng, nhưng phát s.ú.n.g đó  quá muộn,  b.ắ.n trúng Ngụy Vô Lương mà  b.ắ.n trúng một tên lính gác  phía  Ngụy Vô Lương.
Tên lính gác trừng mắt kinh ngạc, ngã vật xuống đất.
[Haha, c.h.ế.t oan quá!]
[Đây   là chó cắn chó ?]
[Một phát s.ú.n.g nổ tung đầu,  thật!]
Tên cai ngục cũng  Ngụy Vô Lương túm lấy, khẩu s.ú.n.g trong tay  cướp mất, chĩa thẳng  thái dương.
"Vút vút!"
Tất cả các tên lính gác khác đều chĩa s.ú.n.g  Ngụy Vô Lương.
Những nòng s.ú.n.g đen ngòm khiến tinh thần Ngụy Vô Lương căng thẳng tột độ.
  vẫn giữ  bình tĩnh.
Nếu là  khác,  lẽ lúc   sợ đến mềm cả chân, thậm chí  thể phản ứng nhanh đến thế, nhưng Ngụy Vô Lương là  lăn lộn  thương trường từ nhỏ,  gặp đủ loại chuyện quái dị, bụng  cũng lớn hơn  thường,  nhanh chóng lấy  bình tĩnh.
"Các ngươi   động đậy, nếu   sẽ g.i.ế.c !"
Hắn  túm lấy tên cai ngục,  lùi , cho đến khi lùi về bên cạnh Hạ Thiên Ca và nhóm  của cô.
"Không tệ, phản ứng khá nhanh." Hạ Thiên Ca khen ngợi.
Cô chỉ gợi ý một chút mà   nghĩ  , chứng tỏ đầu óc  vẫn  linh hoạt.
Ngụy Vô Lương liếc  cô một cái, tay vẫn  dám buông lỏng: "Bây giờ   ?"
"Đường hầm đều ở đây , đương nhiên là   ngoài." Hạ Thiên Ca , "Trước hết hãy bảo họ bỏ s.ú.n.g xuống."
Ngụy Vô Lương lập tức  về phía những tên lính gác đó: "Bỏ s.ú.n.g xuống!"
"Không  bỏ!" Tên cai ngục la lên, "Bằng chứng đều  trong tay chúng, nếu chúng trốn thoát, tất cả chúng  đều c.h.ế.t chắc!"
"Ngươi  thêm một câu nữa, tin  b.ắ.n ngươi c.h.ế.t ?" Ngụy Vô Lương đe dọa.
Tên cai ngục im bặt.
 những tên lính gác đó dường như vẫn còn do dự    nên bỏ s.ú.n.g xuống .
Họ  dám nổ súng, nhưng cũng  dám cứ thế mà bỏ súng.
"Các vị đại ca." Hạ Thiên Ca đột nhiên lên tiếng, "Những  lầm  đều do tên cai ngục  gây ,  liên quan gì đến các vị cả. Nếu các vị chịu từ bỏ bóng tối,  về ánh sáng, giúp đỡ chúng , thì các vị  những   tội, mà còn là công thần tố cáo !"
Những lời  đầy sức thuyết phục của cô, mang theo sức mạnh khích lệ, khiến những tên lính gác đều ngơ ngác.
Tên cai ngục là  đầu tiên phản ứng : "Các ngươi đừng  lời cô ..."
Chưa  hết câu, Tần Phong Hữu  dùng một cú đánh  cổ khiến  bất tỉnh.
Nhìn đầu tên cai ngục mềm nhũn gục xuống,  mặt những tên lính gác đều xuất hiện vẻ kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-324-nha-tu-phong-van-dot-kich.html.]
"Bây giờ tên cai ngục    trong tay chúng , nếu các vị nổ súng,  chết, cái mạng   cũng sẽ tính lên đầu các vị."
Hạ Thiên Ca  ,  nháy mắt  hiệu cho Hồ Tụng.
Hồ Tụng: "?"
Hạ Thiên Ca: "..."
Trong lòng cô chỉ  chửi thề, may mà   ai cũng thiếu não như Hồ Tụng, Tiêu Mạc Thần  thấy ánh mắt của Hạ Thiên Ca, đẩy Tiêu Mạc Ảnh  trong đường hầm.
Động tác của  quá nhanh, trong lúc những tên lính gác vẫn còn đang do dự, Tiêu Mạc Ảnh  biến mất.
Hạ Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm,  với những tên lính gác đó: "Các vị thấy  đấy, đồng đội của chúng   rời . Cậu  sẽ báo cáo  chuyện ở đây cho Cục Chống tham nhũng, nếu bất kỳ ai trong chúng  chết, các vị sẽ  thể thoát tội!"
Những tên lính gác  .
Họ chỉ là   thuê, ai  c.h.ế.t chứ!
Họ chỉ  theo lệnh của tên cai ngục mà thôi.
Một tên bỏ s.ú.n.g xuống .
Rồi hai, ba tên.
Cuối cùng tất cả những tên lính gác đều bỏ s.ú.n.g xuống.
"Chúng   thôi." Hạ Thiên Ca lúc  mới  sang  với Tần Phong Hữu.
Tần Phong Hữu   đường hầm,   đưa tay  với Hạ Thiên Ca.
[Lúc  còn  thể hiện tình cảm nữa ?]
[Đôi tình nhân đáng ghét!]
[Ghen tị quá  mất!]
Hai bàn tay nắm chặt lấy .
Vừa bước  đường hầm, cảm giác một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Hạ Thiên Ca mở mắt   nữa,   ở con đường quen thuộc.
"Cuối cùng chúng  cũng trở về ." Hạ Thiên Ca hít một  thật sâu,  sang  với Tần Phong Hữu.
Tần Phong Hữu đưa tay vuốt những lọn tóc lòa xòa bên tai cô: "Không  ."
Hạ Thiên Ca gật đầu, đang định lên tiếng, thì  thấy   gọi: "Đó   là Tần Phong Hữu ?"
" ,  bên cạnh là ai thế?"
"Trời ơi, Ảnh đế đang hẹn hò ?   chụp  ngay!"
"Đây là tin tức lớn đấy!"
Hàng lông mày của Hạ Thiên Ca giật giật.
Cô  sang  mấy cô nữ sinh  xa, đang giơ điện thoại chụp lia lịa, dường như vẫn  đủ, còn tiến về phía họ.
Ánh đèn flash nhấp nháy  mắt Hạ Thiên Ca, cô theo bản năng đưa tay che mặt.
"Chạy!"
Tần Phong Hữu đột nhiên , kéo Hạ Thiên Ca chạy về hướng ngược !
"Ê--   chạy !"
Tiếng la hét của các cô nữ sinh phía  vọng , nhưng  nhanh   còn  thấy nữa.
Họ chạy  nhanh, bên tai Hạ Thiên Ca chỉ  là tiếng gió rít, cho đến khi hai  chạy một vòng, dừng   cửa nhà.
Hạ Thiên Ca thở hổn hển: "Không đuổi theo chứ?"
"Không." Tần Phong Hữu  cô, "Lòng bàn tay em  mồ hôi ."
Hạ Thiên Ca sững sờ, cúi đầu  bàn tay , mới phát hiện  hai bàn tay họ vẫn còn nắm chặt.
Má cô  nóng lên,  rút tay , nhưng   nắm chặt hơn.
"Sợ gì chứ?" Tần Phong Hữu  khẽ, "Bây giờ  về đến cửa nhà , em còn sợ   khác  thấy ?"
Hạ Thiên Ca sững : "Em   ý đó..."
Cô   hết câu, môi   Tần Phong Hữu chặn .
Anh hôn  mạnh bạo, cắn mút đôi môi của Hạ Thiên Ca, như thể đang trút giận, Hạ Thiên Ca theo bản năng nhíu mày,  đẩy  ,  ngờ Tần Phong Hữu  dùng một tay ôm lấy eo cô, tăng thêm lực đạo.
Hạ Thiên Ca      , cảm giác như sắp  thở nổi, chỉ  thể nhắm chặt mắt, chịu đựng cuộc đột kích như bão táp của .
Tay cô bám chặt  lưng , các ngón tay siết chặt , áo   cô nắm đến nhăn nhúm.
Ngực Tần Phong Hữu phập phồng  ngừng,  nới lỏng môi, ánh mắt thâm thúy  cô, đột nhiên bế bổng cô lên, mở cửa  thẳng  trong nhà!