Cô nhíu mày.
Không   là đang mất mùa, đói kém , tại    nhiều món thịt đến ?
"Thấy trang phục của các vị tiên gia khác , chắc hẳn đến từ nhiều nơi khác . Không  các vị đến đây vì chuyện gì?" Thẩm lão gia hỏi.
Mọi   , cuối cùng Tống Thanh Hứa lên tiếng : "Chúng    gần đây tai họa xảy  liên tục, nên đặc biệt xuống núi để xem  gì cần chúng  giúp đỡ ?"
"Thật là phiền các vị tiên gia quá." Thẩm lão gia nhắc đến chuyện , đặt đũa xuống thở dài. "Nói thật với các vị, từ mùa đông năm ngoái, tai họa cứ liên tiếp xảy , lúc đầu là lũ lụt,  đó  là hạn hán, khiến dân chúng lầm than."
"Nghiêm trọng đến  ,    cách nào giải quyết ?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Thẩm lão gia lắc đầu: "Không . Triều đình thực  cũng  cấp tiền xuống, nhưng chắc các vị cũng  thấy, ngay cả ở quận huyện  của chúng  cũng   cũng là , còn  một  dân lưu tán từ nơi khác đến, mỗi  một bát cháo cũng  , nếu  thì cũng sẽ ..."
Ông  dừng , ánh mắt lóe lên,   tiếp, chỉ : "Vậy nên  thiên tai và nhân họa , ai cũng   cách nào, chỉ  thể chịu đựng, khi nào vượt qua  thì sẽ  thôi."
Ông   họ: "Còn các vị tiên gia,  nhất là đừng nán  đây nữa, ăn xong bữa  thì hãy  về tiên sơn , kẻo  chịu khổ vô ích."
Đây là  đuổi họ ?
Mọi   .
"Ở đây cũng   gì ngon,  thịt  cũng là những gì còn  trong nhà. Mời các vị dùng." Thẩm lão gia .
"Thật ngại quá." Khóe môi Tống Thanh Hứa khẽ cong lên một đường.
"Đây là dành cho khách ăn." Thẩm lão gia  . "Các vị tiên gia đừng khách sáo, ăn ."
Tống Thanh Hứa   gì, nhưng  đưa đũa gắp một miếng thịt.
Hạ Thiên Ca liếc   , cũng gắp một miếng.
Thịt   nấu chín, ngửi  vẻ  khác gì thịt bình thường, màu sắc cũng   gì đặc biệt.
Nói chung, giống như một miếng thịt bình thường.
 Hạ Thiên Ca cảm thấy, ở nơi  tuyệt đối  thể dùng hai chữ "bình thường" .
Cô đưa tay sờ  chiếc túi mang theo từ sáng, cảm nhận  bên trong  thức ăn.
Tốt nhất là  nên mạo hiểm.
"Oa, thơm quá!"
Hạ Thiên Ca đang suy nghĩ thì  thấy tiếng động bên cạnh, cô  đầu ,  thấy Mạnh Hi Thủy đang nhét một miếng thịt mỡ nạc đan xen  miệng.
"Cô..."
Hạ Thiên Ca vốn định , nhưng  chậm một bước.
Mạnh Hi Thủy  cho miếng thịt  miệng.
Cô  nhai miếng thịt, phát  tiếng kêu ngạc nhiên: "Miếng thịt  thơm và mềm quá, ngon hơn cả những miếng thịt  từng ăn  đây!"
Cô  Thẩm lão gia: "Đây là thịt lợn ?"
Ánh mắt Thẩm lão gia lóe lên một tia sáng mờ ám: "Không ."
"Vậy là thịt gà ?" Mạnh Hi Thủy kinh ngạc. " là  thích ăn thịt,  mà cũng  nhận  đây là thịt gì."
Vừa , cô   gắp một đũa nữa, cho  miệng.
"Thần kỳ  ?" Lâm Du, vốn còn  do dự,  cô    cũng gắp một miếng nếm thử. "Vị trơn tuột, đúng là  tệ."
" , em là cao thủ ăn thịt, ăn một miếng là  ngay!"
Mạnh Hi Thủy đắc ý ,   đầu , thấy   đều  cô  với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sao ?" Mạnh Hi Thủy ngậm đũa trong miệng, khó hiểu hỏi.
Mọi : "..."
"Không  gì." Quân Lạc hờ hững . "Ngon ?"
"Ngon! Mọi  cũng ăn !" Mạnh Hi Thủy chớp mắt. "Sao    động đũa?"
"Chúng   đói." Quân Lạc liếc   , .
"Thôi ,  ngủ cả đêm, bụng sắp xẹp lép ." Mạnh Hi Thủy sờ bụng. "  ,    giữ dáng,  dám ăn. Dù   cũng chỉ là diễn viên hạng bét,  sợ mấy chuyện ."
Cô   cắn một miếng thịt, nước thịt tràn  khắp miệng.
Hạ Thiên Ca,   cạnh cô , lặng lẽ  .
Cô nhận thấy, từ lúc Mạnh Hi Thủy bắt đầu ăn, Thẩm lão gia  luôn  cô , ánh mắt đó, giống như một con sói đói đang  chằm chằm  con mồi, khiến   rợn tóc gáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-336-thuc-nhan-an-thit.html.]
Khi Mạnh Hi Thủy  ăn no và là  cuối cùng đặt đũa xuống, Thẩm lão gia mới : "Các vị đều  ăn no  chứ?"
"Trông  vẻ  no ." Quân Lạc liếc  Mạnh Hi Thủy,  đầy ẩn ý.
"Nếu các vị đều  ăn no, thì hãy sớm  về." Thẩm lão gia ,   dậy. " còn  việc, xin  tiễn. Các vị tiên gia cứ tự nhiên."
Nói xong, ông   lướt mắt qua từng ,   lưng rời .
Ông   ,  khí căng thẳng ban đầu lập tức dịu .
"Oa, dọa c.h.ế.t  !" Lạc Trúc Hi dựa  ghế, vỗ ngực. " còn tưởng sẽ  chuyện gì kinh khủng xảy  chứ!"
"May mà  ." Tống Thanh Hứa khẽ nheo mắt. " nếu chúng  cứ tiếp tục đói thế , chỉ sợ sớm muộn gì cũng  chuyện."
Nói ,    Hạ Thiên Ca: "Có lẽ Hạ tiểu thư  định chia sẻ thức ăn của  ?"
Ánh mắt của những  khác ngay lập tức đổ dồn về phía Hạ Thiên Ca.
[Sao    chị Thiên Ca  thức ăn ?]
[Chết , thức ăn của chị Thiên Ca sắp  cướp !]
[Thương chị quá]
[Tần Phong Hữu mau bảo vệ chị !]
Hạ Thiên Ca nhướng mày: "Sao     thức ăn?"
"Đồ ở bên ngoài  thể mang , trừ khi là vật phẩm mua từ cửa hàng hoặc vật phẩm đặc biệt. Chiếc ba lô  của cô, chắc cũng đổi bằng điểm tích lũy đúng ?  nhớ là... 200 điểm?" Tống Thanh Hứa rõ ràng  đoán  từ lâu.
Hạ Thiên Ca cũng  bực bội.
Vốn dĩ cô định đợi Thẩm lão gia   sẽ lấy .
   khác  , cảm giác vẫn khác với việc tự  lấy .
Cô  Tống Thanh Hứa với vẻ mặt đầy tự tin,  hào phóng đặt chiếc ba lô lên bàn, lấy  vài túi đồ,  là bánh quy nén và vài gói mì ăn liền.
"Chỉ  nhiêu đây thôi ?" Mạnh Hi Thủy  vẻ  chê.
"Đồ để cứu mạng,  cần ngon, chỉ cần no bụng." Hạ Thiên Ca   tiện tay lấy một gói bánh quy nén, đưa cho Tần Phong Hữu,   những  khác. "Mọi   gì?"
" và Khanh Nhiên cũng cần bánh quy nén." Quân Lạc .
"Giống ." Thời Tranh Nguyệt .
Trừ Lâm Du lấy mì ăn liền, và Mạnh Hi Thủy  ăn no nên  cần gì, những  khác đều lấy bánh quy nén.
Hạ Thiên Ca   Tống Thanh Hứa,  cuối cùng cô  hỏi, khóe môi khẽ cong lên,  ánh mắt của  , cô từ từ kéo khóa ba lô .
"Thiên Ca!"
Lạc Trúc Hi  nhịn  : "Cái đó... Tống sư  còn   gì mà."
" thấy    vẻ  cần lắm." Hạ Thiên Ca  dậy, đeo ba lô lên. "Dù    cũng hiểu rõ chuyện điểm tích lũy như , chắc chắn  tự chuẩn  thức ăn cho  ."
Nói xong, cô  sang Tần Phong Hữu: "Đi thôi, chúng   ngoài xem ."
Tần Phong Hữu  nửa miệng  Tống Thanh Hứa với vẻ mặt  cứng,   dậy,  theo Hạ Thiên Ca.
"Sư ..." Lạc Trúc Hi  Tống Thanh Hứa một cái. "Hay là em chia cho  một nửa nhé?"
"Không cần."
Ánh mắt Tống Thanh Hứa trở nên sâu thẳm,  theo bóng lưng Hạ Thiên Ca,   đó khẽ  thành tiếng: "Người phụ nữ , đúng là thù dai."
Hạ Thiên Ca tất nhiên   thấy Tống Thanh Hứa  gì  lưng.
Cô và Tần Phong Hữu  một vòng quanh Thẩm phủ.
Thẩm phủ  quá lớn, ngoài hậu viện  nhiều phòng , phía  chỉ  chính sảnh, sảnh phụ và một khu vườn nhỏ.
Dù  cũng chỉ là quan thất phẩm,   căn nhà như thế   là   .
Hạ Thiên Ca kéo một  hầu  hỏi: "Phòng của tiểu thiếu gia nhà các ngươi ở ?"
"Các vị hỏi tiểu thiếu gia  gì?" Người hầu trông  cảnh giác.
"Chúng  là khách do tiểu thiếu gia mời đến,  hẹn hôm nay đến tìm  , nhưng hôm qua chúng  quên hỏi phòng của   ở ." Hạ Thiên Ca bình tĩnh .
"Thì  các vị là khách mới đến." Nghe , vẻ mặt  hầu  dịu .
Hạ Thiên Ca  nắm bắt  từ khóa.
Khách mới... đến?