"Mời các vị  theo ." Người hầu ,  dẫn họ  nội viện.
"Lão gia, tiểu thư và thiếu gia đều ở đây, nhưng lão gia  thích   phiền, nên các vị đừng đến gần." Người hầu .
"Tiểu thư?" Hạ Thiên Ca . "Thẩm lão gia nhà các ngươi còn  một thiên kim ?"
Vẻ mặt  hầu đột nhiên  đổi,   gượng hai tiếng, đính chính : "Không ,   tiểu thư,  chỉ thuận miệng  thôi, lão gia nhà chúng  chỉ  một tiểu thiếu gia."
"Ồ." Hạ Thiên Ca nghiêng đầu, dùng khẩu hình miệng hỏi Tần Phong Hữu: "Anh tin ?"
Tần Phong Hữu lắc đầu.
Hạ Thiên Ca nhún vai,  theo  hầu  căn phòng thứ hai ở giữa nội viện.
Người hầu đến gõ cửa: "Thiếu gia?"
Không  ai trả lời.
Người hầu gõ thêm vài tiếng, thấy vẫn   ai mở cửa, mới    với họ: "Thiếu gia hình như   trong phòng. Hay là hai vị  nơi khác dạo một lát,    tìm thiếu gia ?"
"Không ,  cứ   việc của  ." Hạ Thiên Ca .
Người hầu khom lưng một cái,  rời  .
Hạ Thiên Ca  quanh nội viện, thấy cửa của vài căn phòng trong nội viện đều đóng chặt,  thể      .
Hạ Thiên Ca  đến  cửa,  gõ: "Thẩm thiếu gia  ở trong đó ? Chúng  là  của phái Tiên Hiệp hôm qua,  chuyện  hỏi."
Bên trong vẫn   tiếng trả lời.
 Hạ Thiên Ca   thấy một chút tiếng động ở căn phòng bên cạnh.
Cô  đầu  Tần Phong Hữu, dùng ngón tay chỉ  căn phòng bên cạnh.
Tần Phong Hữu hiểu ý, bước tới.
Cả hai   cửa,  thấy âm thanh phát  từ bên trong.
"Ngài đừng như  nữa... nhỡ   phát hiện..."
"Nếu ngài cứ cố chấp  như ...   chỉ  thể..."
Hạ Thiên Ca lắng ,   đầu dùng khẩu hình miệng  với Tần Phong Hữu: "Bên trong hình như đang cãi ."
Tần Phong Hữu khẽ gật đầu.
Cả hai đang  chuyện, thì  thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ bên trong,  tiếng bước chân tiến về phía cửa.
Hạ Thiên Ca vội vàng kéo Tần Phong Hữu lùi  sân,  thấy tiểu thiếu gia họ Thẩm chạy  từ trong phòng, vành mắt còn đỏ hoe,  khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, trông  đáng thương.
Thấy Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu, vẻ mặt  bé  đổi, "soạt" một tiếng đóng cửa ,    bậc thềm, cảnh giác  họ: "Các , các    ở đây?"
Hạ Thiên Ca thấy vẻ mặt căng thẳng của  bé,  Tần Phong Hữu một cái,  dịu giọng: "Chúng  đến tìm , nhưng  hầu     trong phòng, chúng  đang định  đây."
Nói , cô liếc  căn phòng  bé  đóng: "Sao    từ căn phòng ? Lúc nãy  hầu   ở căn phòng bên cạnh, thảo nào  gõ cửa mãi mà   ai trả lời."
Thấy Hạ Thiên Ca  vẻ mặt bình thường, như thể   thấy gì cả, vẻ mặt Thẩm tiểu thiếu gia mới thả lỏng: "Đó là phòng của , còn căn phòng  là, là phòng của nha   cận của !"
Nói xong,  bé thấy Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu  ánh mắt vô cùng phức tạp,  bé  phản ứng , mặt đỏ bừng: "Các  đừng, đừng hiểu lầm, là cha , cha   cho   ngoài, còn bảo cô  trông chừng ,     ngoài nên mới cãi  với cô !"
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của  bé đỏ như nhỏ máu.
[Haha, nhỏ tuổi  mà    hổ  ?]
[Người cổ đại đúng là trưởng thành sớm thật!]
[Dáng vẻ  đáng yêu quá, cho chị sờ một cái!]
[Với  thằng bé  trông cũng  trai đấy chứ, lớn lên chắc chắn là một mỹ nam!]
[Chị  thể nuôi!]
[Các dì quái đản  đừng  tơ tưởng trẻ con nữa!]
"Thì  là ." Hạ Thiên Ca kéo dài giọng ,  đầy ẩn ý, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm tiểu thiếu gia càng đỏ hơn,  cô mới miễn cưỡng bỏ qua cho  bé: "Vậy   xem,    ngoài  gì?"
"Có một nơi   đến..." Tiểu thiếu gia Thẩm  nhỏ.
"Xa ?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Thẩm tiểu thiếu gia lắc đầu.
Ánh mắt Hạ Thiên Ca khẽ lay động: "Nếu  ,  dẫn  ."
"Thật ?" Mắt Thẩm tiểu thiếu gia sáng lên, "soạt" một cái ngẩng đầu  Hạ Thiên Ca. "Các  thật sự  thể đưa   ngoài ?"
"Ừ." Hạ Thiên Ca   nhiều lời,   : "Đi thôi."
Vẻ mặt Thẩm tiểu thiếu gia vui mừng, lập tức  theo  Hạ Thiên Ca.
Ba   đến bên tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-337-thuc-nhan-dan-thieu-gia-treo-tuong.html.]
Hạ Thiên Ca  đầu  hỏi Thẩm tiểu thiếu gia: "Biết trèo tường ?"
Thẩm tiểu thiếu gia ngơ ngác lắc đầu: "Không ."
"Vậy   cho kỹ." Hạ Thiên Ca   lùi  hai bước, lấy đà, dễ dàng nhảy lên tường.
Thẩm tiểu thiếu gia tròn mắt kinh ngạc.
"Đến lượt  ." Hạ Thiên Ca   tường, hai chân thẳng dài đung đưa, cúi đầu  với Thẩm tiểu thiếu gia.
Thẩm tiểu thiếu gia giật , lắc đầu lia lịa: "Không ,    !"
"Không thử  mà ." Hạ Thiên Ca đưa tay  với  bé. "Lại đây."
Thẩm tiểu thiếu gia ngẩng đầu, ngây   Hạ Thiên Ca.
Dưới ánh nắng, Hạ Thiên Ca như  bao phủ bởi một lớp lụa vàng nhạt, mang vẻ  mờ ảo và dịu dàng.
Thẩm tiểu thiếu gia sững sờ.
Nhìn Hạ Thiên Ca,  hiểu  vành mắt  bé  đỏ lên, như thể sắp rơi lệ.
Cậu bé hít một  thật sâu,  nghẹn ngào "ừ" một tiếng thật to, bắt chước Hạ Thiên Ca lùi ,  nhảy về phía bức tường!
"Soạt!"
Cậu bé chỉ mới đặt chân lên tường  một nửa thì  trượt xuống.
Đầu Thẩm tiểu thiếu gia  cuồng, phản ứng đầu tiên là  sắp ngã , nhưng một bàn tay  đỡ lấy , khi  phản ứng , Hạ Thiên Ca  kéo  lên,   tường.
Cậu bé vẫn còn hoảng sợ, mở to mắt  Tần Phong Hữu ở : "Ta,   lên   ?"
"Ừ, thành công !" Hạ Thiên Ca vỗ  bé một cái,  . "Sao  sụt sịt, sợ phát   ?"
"Ai, ai sợ đến phát !" Tiểu thiếu gia Thẩm vội vàng lau mắt. "Ta chỉ là nhớ đến tỷ tỷ của  thôi."
Hạ Thiên Ca nhướng mày: "Cậu  chị gái ?"
"Từng , bây giờ  còn nữa." Giọng Thẩm tiểu thiếu gia dần nhỏ ,   : "Bây giờ chúng  xuống như thế nào?"
Nghe Thẩm tiểu thiếu gia chuyển chủ đề một cách gượng gạo như , Hạ Thiên Ca cũng  tiếp tục tìm hiểu, chỉ khẽ nhếch môi: "Tất nhiên là... nhảy xuống."
Cùng lúc với lời  của Hạ Thiên Ca, Thẩm tiểu thiếu gia  một cú đá từ  lưng.
"A——"
Thẩm tiểu thiếu gia kêu lên thảm thiết, rơi xuống bãi cỏ bên .
Hạ Thiên Ca cũng dễ dàng nhảy xuống bên cạnh  bé, đưa tay xách cổ áo  bé lên: "Không  chứ?"
"Ngươi, ngươi!"
Mặt Thẩm tiểu thiếu gia còn dính cỏ và bùn, mở to mắt giận dữ  chằm chằm Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca "suỵt" một tiếng: "Thẩm thiếu gia,  đừng  la lớn như , nhỡ  thu hút  trong phủ đến,    bắt về đấy."
Thẩm tiểu thiếu gia lập tức bịt miệng .
Đôi mắt đen láy như mực của  bé đảo  đảo ,  tức giận  căng thẳng.
Sau đó Tần Phong Hữu cũng trèo qua.
"Được ,  thôi." Hạ Thiên Ca  Thẩm tiểu thiếu gia: "Đi hướng nào?"
Thẩm tiểu thiếu gia chỉ tay về bên ,   : "Tỷ tỷ,  nhất là nên giấu chiếc ba lô của tỷ , đừng mang  phố."
Hạ Thiên Ca sững ,  lập tức hiểu , gật đầu, đặt ba lô  chỗ kín đáo trong bụi cỏ,  dùng rơm khô chất lên .
Họ theo Thẩm tiểu thiếu gia gia  phố.
Trên phố vắng vẻ, cảnh tượng còn tồi tệ hơn những gì Hạ Thiên Ca tưởng tượng.
Khắp nơi đều là những  dân ăn xin, ai nấy quần áo rách rưới, tay chân bẩn thỉu, thấy Hạ Thiên Ca và họ đến gần, lập tức xông tới: "Các vị công tử, tiểu thư  bụng, cho chúng  chút gì ăn !"
"Ôi!"
Thẩm tiểu thiếu gia giật , vô thức lùi  một bước.
Hạ Thiên Ca đưa tay chắn  mặt  bé, hờ hững : "Chúng  cũng   gì ăn."
"Nhìn trang phục của các vị, chắc chắn là công tử nhà giàu,     gì ăn ?" Vài  ăn xin  tin.
Hạ Thiên Ca xòe tay : "Mọi  xem, thật sự  ."
Quần áo của họ quả thực   chỗ nào để giấu đồ.
Vài  ăn xin  , một   chằm chằm Hạ Thiên Ca, lộ  vẻ bừng tỉnh: "Chẳng lẽ vị tiểu thư  là..."
Vừa  , ánh mắt những  khác  Hạ Thiên Ca cũng  đổi.
Hạ Thiên Ca  thấy, trong mắt họ lộ  ánh sáng tham lam.