“Sao ?” Hạ Thiên Ca thấy vẻ mặt Tần Phong Hữu  đúng, hỏi.
 Tần Phong Hữu trầm ngâm vài giây,  mới : “Không  gì,  chỉ đang nghĩ, nợ m.á.u  trả bằng m.á.u mà cô  , là  ý gì.”
 Anh khựng : “Có lẽ là vì, cô  coi chúng  là tiên gia đến trừ cô , cho rằng là chúng  luôn  hại cô , cho nên mới  nợ m.á.u  trả bằng máu.”
 “Đây cũng là một lý do.” Hạ Thiên Ca , “ em nghĩ chắc  chỉ  lý do .”
 “Sao   ?” Tần Phong Hữu hỏi.
 “Em cũng   rõ ,  lẽ là em nghĩ nhiều .” Hạ Thiên Ca nghĩ đến giấc mơ , “ gần đây, em luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, cảm giác như   từng trải qua, nhưng trong trí nhớ của em rõ ràng là   những chuyện .”
 “Mơ chỉ là mơ,  nhiều khi đều ngược  với hiện thực.” Tần Phong Hữu thấy sắc mặt cô  , nắm lấy tay cô, “Đừng nghĩ nhiều.”
 “ những giấc mơ  thật sự quá chân thật.” Hạ Thiên Ca lắc đầu, “Khác với những giấc mơ khác.”
 “Nếu  như , em còn nhớ những chi tiết trong mơ ?” Tần Phong Hữu thấy Hạ Thiên Ca  nghiêm túc như , vẻ mặt cũng thu .
 “Em chỉ nhớ  một phòng thí nghiệm, khác với cái chúng  thấy trong nhà kho  , phòng thí nghiệm đó sáng sủa và lớn hơn, hơn nữa thiết  đầy đủ.” Hạ Thiên Ca hồi tưởng  những  mơ, “Trước đây em  thấy  trong phòng thí nghiệm, thấy  nhiều quái vật, và  , em thấy một cô gái cùng tên với Thẩm tiểu thư.”
 Cô  Tần Phong Hữu: “Anh  xem, những thứ  thật sự là mơ ?”
 “Ít nhất   thể chắc chắn,   từng đến phòng thí nghiệm nào, cũng  từng gặp em.” Tần Phong Hữu trầm giọng, “ em mấy  đều mơ thấy cùng một nơi,  lẽ là báo  điều gì đó.”
 Tần Phong Hữu suy nghĩ một chút: “Hay là em mô tả cụ thể về phòng thí nghiệm đó ,  sẽ bảo   điều tra.”
 “Được.” Hạ Thiên Ca đại khái mô tả cho Tần Phong Hữu.
 Nói như , Hạ Thiên Ca mới phát hiện ấn tượng của  về phòng thí nghiệm đó  rõ ràng đến thế, như khắc sâu  trong đầu .
 Rõ ràng mấy  cô chỉ  thấy một phần, nhưng cô   thể ghép thành một tổng thể trong đầu.
 Từ hành lang bên ngoài, đến khung cửa phòng thí nghiệm, cách bài trí thiết  bên trong, cô đều  thể kể  rành mạch.
 Đợi Hạ Thiên Ca mô tả xong, miệng khô lưỡi khô, mệt mỏi rã rời.
 Tần Phong Hữu bưng một cốc nước cho cô: “Uống ngụm nước .”
 Anh  cô với ánh mắt sâu thẳm: “Mô tả chi tiết như ,  còn nghi ngờ em    tự  đến đó , hơn nữa  chỉ một .”
 “Nói  cũng  sai, dù  trong mơ em cũng   vài  .” Hạ Thiên Ca uống nước từng ngụm nhỏ, “Em cũng  ngờ,   nhớ rõ như .”
 “Anh  ,  sẽ bảo   tìm.” Tần Phong Hữu , “Em cũng  là mệt , nghỉ ngơi một lát .”
 Hạ Thiên Ca gật đầu, đưa cốc nước cho Tần Phong Hữu.
 Tần Phong Hữu hạ giường xuống,  định    ngoài.
 “Anh  ?” Hạ Thiên Ca hỏi.
 Bước chân Tần Phong Hữu khựng ,  đầu  cô đang   chằm chằm, khóe môi cong lên một chút: “Lưu luyến  như  ?”
 “Ai lưu luyến  chứ.” Hạ Thiên Ca   đến mặt  chút nóng, liếc  chỗ khác, “Anh    thì .”
 “Giỡn thôi,   giận .” Tần Phong Hữu lay lay cái chai nước    cầm trong tay từ lúc nào, “Anh chỉ  lấy nước thôi.”
 “Ồ.” Hạ Thiên Ca bình tĩnh đáp, “Vậy   .”
 Tần Phong Hữu nheo mắt  Hạ Thiên Ca, đột nhiên thở dài: “Vẫn là em của lúc ở trong phó bản đáng yêu hơn, còn  trêu ngược  ,   khỏi kịch bản là em  lạnh nhạt hơn nhiều.”
 “Trong phó bản thì khác mà.” Hạ Thiên Ca .
 “ , trong phó bản em là vì  đạt điểm cao, cho nên mới phối hợp với những khán giả  xào couple.” Giọng Tần Phong Hữu trầm thấp, “Đợi đến bên ngoài, em đương nhiên  cần  như  nữa.”
 Hạ Thiên Ca    như ,  đầu  thì thấy  lộ  vẻ mặt tủi , ngay cả nốt ruồi lệ  khóe mắt cũng lay động mấy cái, lập tức cảm thấy chột : “Thật  em cũng  lạnh nhạt với , em  nãy… thật sự là   ở  với em.”
 “Thật ?” Tần Phong Hữu nhướng đôi mắt phượng lên, đột nhiên cúi đầu, hôn một cái lên môi Hạ Thiên Ca, “Anh  mà! Vậy em ở đây đợi ,  lấy nước xong sẽ   với em.”
 Trong mắt   còn nửa phần tủi   buồn bã, đợi đến khi Hạ Thiên Ca phản ứng    lừa, Tần Phong Hữu     ngoài .
 Hạ Thiên Ca  tức  buồn , đưa tay sờ lên môi vẫn còn ấm và ướt, cũng  kìm  cong khóe môi.
 Đợi Tần Phong Hữu lấy nước xong  , thấy Hạ Thiên Ca  ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-355-trieu-hoan-tinh-lai.html.]
 Anh bất lực lắc đầu, nhẹ nhàng đặt chai nước xuống đất,  đến bên giường giúp cô đắp chăn,   nghĩ đến giấc mơ mà Hạ Thiên Ca   nãy, vẻ mặt trầm xuống,  đến bên cửa sổ gọi điện thoại.
 “Cậu giúp  điều tra một nơi…”
 …
 Một tháng trôi qua  nhanh.
 Vết thương của Hạ Thiên Ca dần dần lành , cũng  thể tự  từ từ xuống giường  .
 Hoàng Mao cũng đến thăm cô mấy ,   cần lo lắng về chuyện công việc, nhưng Hạ Thiên Ca , cô  như  một tháng, những bộ phim và công việc  nhận  đây đều  lỡ dở.
 Hoàng Mao chắc chắn cũng chịu áp lực  lớn.
 Cho nên Hạ Thiên Ca suy  nghĩ , quyết định xuất viện.
 Cô lợi dụng lúc Tần Phong Hữu và Ân Như  điều trị cho Triệu Hoan, hỏi ý kiến bác sĩ, xác nhận tình trạng của    thể xuất viện, liền định đợi Tần Phong Hữu  , bảo    thủ tục xuất viện.
 Không ngờ Tần Phong Hữu  một cái  gần cả buổi sáng, đợi đến khi ăn trưa,  mới  .
 “Sao   lâu thế?” Hạ Thiên Ca   giường hỏi, “Có  bên Triệu Hoan xảy  chuyện gì ?”
 “Triệu Hoan tỉnh .” Tần Phong Hữu  ,  mang đến một tin tức bất ngờ.
 “Tỉnh ?”
 Hạ Thiên Ca  bật dậy: “Tỉnh lúc nào?”
 “Vừa nãy, lúc  liệu trình kích thích cuối cùng, cô  đột nhiên mở mắt , khôi phục ý thức.” Tần Phong Hữu , “Ân Như  kiểm tra ,  nếu  tỉnh  thì   vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần điều dưỡng  sẽ khỏi thôi.”
 “Vậy thì  quá.” Hạ Thiên Ca , “Em  thăm cô .”
 “Cô   ngủ . Dù  mới tỉnh,   sức.” Tần Phong Hữu kéo cô    giường, “Em cũng đừng quậy nữa, đợi cô  tỉnh ,  sẽ  cùng em thăm cô .”
 “Được.”
 Hạ Thiên Ca đáp,   nhớ  điều gì đó: “ , em  nãy  hỏi bác sĩ,  em  thể xuất viện , lát nữa    thủ tục xuất viện giúp em nhé.”
 Tần Phong Hữu  , lông mày  nhíu : “Sao  xuất viện nhanh thế,  ở thêm vài ngày nữa ?”
 “Đã một tháng .” Hạ Thiên Ca bất lực , “Em  thể ở trong bệnh viện mãi , đoàn  phim vẫn đang đợi em mà.”
 “ mà…”
 “Anh xem, em thật sự   .” Hạ Thiên Ca   dậy, xoay một vòng cho  xem,   Tần Phong Hữu kéo , ngã  lòng .
 “Được,   thì  , đừng quơ loạn nữa.”
 Tần Phong Hữu ôm cô,  ấm    áp sát cô, một khuôn mặt tuấn tú ở ngay  mắt.
 Hạ Thiên Ca mở to mắt, đối diện với .
 “Đừng   như .” Tần Phong Hữu , “Anh đồng ý,   thủ tục xuất viện cho em.”
 
“Em   là  nhất mà.” Hạ Thiên Ca  híp mắt .
 “Chỉ khen miệng thôi ?” Tần Phong Hữu nhướng mày, “Những ngày ,   quên ăn quên ngủ chăm sóc em, chạy tới chạy lui…”
 Anh còn   xong, Hạ Thiên Ca  hôn một cái lên môi .
 Đôi mắt phượng của Tần Phong Hữu lay động một chút: “Chỉ như  thôi ?”
 Hạ Thiên Ca sững sờ: “Vậy  còn  thế nào?”
 “Anh …”
 Tần Phong Hữu ghé sát  tai Hạ Thiên Ca,  thở nóng hổi phả  dái tai cô, khiến tai cô  nóng lên.
 Nhìn thấy cơ thể Hạ Thiên Ca run lên, Tần Phong Hữu cong khóe môi, đang định mở lời,   thấy tiếng gõ cửa gấp gáp từ bên ngoài.