Hạ Thiên Ca vội vàng đẩy  : “Đi mở cửa.”
 Tần Phong Hữu thở dài: “Sao  nào cũng    phiền  lúc quan trọng thế .”
 Anh    nhanh  chậm hôn một cái lên mặt Hạ Thiên Ca, mới  dậy  mở cửa.
 Người gõ cửa là Hồ Tụng,  thấy Tần Phong Hữu liền : “Hai  bây giờ  rảnh , Tiểu Hoan  gặp hai ?”
 “Không rảnh.” Tần Phong Hữu lạnh lùng .
 Hồ Tụng: “…”
 “Anh đừng quậy nữa.” Hạ Thiên Ca  tới, “Đi thôi.”
 “Cả cô cũng ?” Hồ Tụng đánh giá Hạ Thiên Ca, “Cô  xa  ?”
 “ sắp xuất viện ,  mấy bước   .” Hạ Thiên Ca giơ tay lên .
 Hồ Tụng  sang Tần Phong Hữu.
 Tần Phong Hữu ngầm đồng ý.
 Hồ Tụng mới : “Vậy  thôi.”
 Nói xong       ngoài .
 Hạ Thiên Ca liếc  Tần Phong Hữu: “Em còn tưởng  sẽ bảo em ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi đàng hoàng chứ.”
 “Anh còn  hiểu em ,” Tần Phong Hữu liếc cô một cái, “Nếu  để em  chuyện gì xảy , em ở trong phòng bệnh cũng sẽ  nghỉ ngơi đàng hoàng.”
 Khóe môi Hạ Thiên Ca cong lên một chút: “Quả nhiên vẫn là  hiểu em nhất.”
 Hai     ,  nhanh  theo Hồ Tụng đến phòng bệnh.
 Vừa ,  ngửi thấy một mùi thuốc.
 Triệu Hoan đang   giường, mở mắt  chằm chằm trần nhà,   đang nghĩ gì,  thấy tiếng động mới  đầu .
 “Tiểu Hoan,  đưa họ đến .” Hồ Tụng đối mặt với Triệu Hoan, giọng  đều nhỏ hơn mấy tông, dịu dàng .
 “Ừm…”
 Sắc mặt Triệu Hoan vẫn  tái nhợt, cả  cũng  vẻ yếu ớt   sức.
 Khoảng thời gian    giường bệnh, cả  cô gầy  đến mức gần như mất hết hình dáng, so với vẻ rạng rỡ xinh  ban đầu,   như hai  khác .
 “Mọi   .”
 Giọng cô  cũng  chút khàn,  lẽ là do một thời gian dài   chuyện.
 Cô   với Hồ Tụng: “Anh nâng giường lên một chút,  chuyện như thế , tốn sức lắm.”
 “Bác sĩ  , bây giờ  thể cử động lung tung…” Hồ Tụng thấy Triệu Hoan  , lập tức  yếu thế mà sửa lời, “Được , nhưng chỉ  dựa lên một chút thôi.”
 Nói xong    nâng giường lên.
 Triệu Hoan thì  Hạ Thiên Ca và họ: “ đặc biệt bảo Hồ Tụng tìm   đến, là  một chuyện   với  .”
 Bây giờ cô  chuyện còn  chút tốn sức,  hai câu,   dừng  hai câu: “Chuyện  ngất , là do Sơn Lang .”
 “Chúng   .” Hạ Thiên Ca liếc  Hồ Tụng, “Hồ Tụng  điều tra  .”
 “Ừm…” Triệu Hoan    về phía Hồ Tụng.
 Hồ Tụng  đến bên cạnh, nắm lấy tay cô , thấp giọng : “Xin , là   hại em thành  như thế .”
 “Liên quan gì đến … bớt tự nhận vơ …”
 Triệu Hoan tuy  chuyện   sức, nhưng tính cách thì vẫn giống như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-356-to-chuc-bon-nguoi.html.]
 “ là vì  ,  thể gia nhập Sơn Lang, cho nên mới  theo  đó.” Triệu Hoan tiếp tục , “Không ngờ   đưa  đến bãi đậu xe,  bịt mắt  , ném   một tòa nhà lớn vô cùng kinh khủng.”
 Ngón tay Triệu Hoan  siết , trong mắt lóe lên một tia sợ hãi: “  bao giờ thấy nhiều thứ kinh khủng như , nhiều m.á.u như ,  liều mạng kêu cứu, nhưng   ai đáp  —”
 Giọng cô dần trở nên kích động.
 Hồ Tụng lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Không  , Tiểu Hoan, bây giờ   !”
 Triệu Hoan  đầu  , trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng của , từ từ bình tĩnh .
 Hồ Tụng vội vàng rót một cốc nước ấm cho cô: “Uống chút nước cho đỡ căng thẳng.”
 Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu  .
 Tòa nhà lớn, hẳn là nơi họ  đến  đây.
 Bài kiểm tra của Sơn Lang , thật sự   gì mới mẻ.
  nơi đó, quả thật  đáng sợ, nếu lúc đầu   Tần Phong Hữu  cùng, Hạ Thiên Ca một   , tuy sẽ   dọa sợ đến mức như Triệu Hoan, nhưng   ngoài chắc chắn cũng   là chuyện dễ dàng.
 Triệu Hoan uống hai ngụm nước, tâm trạng mới dần dần bình : “Sau đó,   một con quái vật   dính m.á.u bắt lấy,  thì   gì nữa.”
 Cô  họ: “ cố ý bảo Hồ Tụng tìm   đến đây, để  cho   những điều , là    cẩn thận với Sơn Lang,   đây   đó ,   cũng  gia nhập,   tuyệt đối đừng mắc lừa!”
 “Chúng   mắc lừa .” Hạ Thiên Ca liếc  Tần Phong Hữu, “May mà chúng    ngoài, nhưng cũng   kẻ chủ mưu phía  là ai.”
 “Là như  …” Triệu Hoan cúi đầu  tự giễu, “Cũng , năng lực của   mạnh như , là  quá yếu .”
 “Không  em yếu, là họ quá đáng!” Hồ Tụng  nhịn  ,  khuôn mặt luôn tươi  rạng rỡ ngày thường, giờ đây tràn đầy vẻ u ám, “Anh tuyệt đối sẽ  tha cho họ!”
 “Họ là  của Sơn Lang,  cũng ,   thể  gì?” Triệu Hoan liếc   một cái.
 “Ai ,   nộp đơn xin , chỉ cần đợi đơn  phê duyệt,  sẽ  còn liên quan gì đến Sơn Lang nữa!” Hồ Tụng lập tức .
 Triệu Hoan   nhíu mày, trong mắt  Hồ Tụng thêm vài phần lo lắng: “ Sơn Lang là một tổ chức lớn,  họ ở đó, sự an  của  cũng sẽ cao hơn nhiều.”
 “Nếu  chỉ  thể dựa  tổ chức để sống sót,  thì  quá vô dụng !” Hồ Tụng lắc đầu, “Họ  hại em thành  như  ,  tuyệt đối sẽ  ở  Sơn Lang nữa. Huống hồ Sơn Lang bây giờ, cũng  còn là Sơn Lang của ngày xưa nữa,  còn đáng để  trung thành nữa.”
 Anh  thấy vẻ mặt Triệu Hoan còn    thôi,  liếc  Tần Phong Hữu và họ: “Thật    định gia nhập tổ chức của Tần Phong Hữu .”
 “Tần Phong Hữu, họ cũng  tổ chức?” Triệu Hoan  , kinh ngạc  về phía họ.
 “Mới thành lập.” Hạ Thiên Ca .
 Triệu Hoan: “Cô chắc là đáng tin ?”
 “Dù  cũng  hơn là   tổ chức.” Hạ Thiên Ca bình tĩnh trả lời.
 Triệu Hoan nhất thời cảm thấy  còn lời nào để .
 Cô  Hồ Tụng,    Hạ Thiên Ca, mấp máy miệng, dường như   gì đó, nhưng do dự một chút,  ngậm miệng .
 Hạ Thiên Ca  thấy dáng vẻ của cô, đột nhiên : “Triệu Hoan,  cô cũng gia nhập tổ chức của  .”
 Mắt Triệu Hoan đột nhiên sáng lên, nhưng  ho khan một tiếng: “Cái …   suy nghĩ .”
 “Tiểu Hoan, em gia nhập !” Hồ Tụng vội vàng , “Dù  bây giờ em cũng   tổ chức, tuy  tổ chức của họ mới thành lập, nhưng với năng lực của hai  họ, tổ chức  phát triển lớn mạnh cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, lúc đó chúng  sẽ là những  sáng lập!”
 “Người sáng lập…”
 Lòng Triệu Hoan khẽ động.
 Cô   Hạ Thiên Ca một cái,  vẻ suy nghĩ một chút,  mới : “Vậy thì  miễn cưỡng gia nhập !”
 “Vậy bây giờ, tổ chức của chúng   bốn  .” Hạ Thiên Ca .
 Triệu Hoan  thể tin : “Cô , bây giờ trong tổ chức chỉ  bốn chúng  thôi ?”
 Hạ Thiên Ca gật đầu.
 Triệu Hoan: “Bây giờ  hối hận còn kịp ?”