"Cô là ảnh hậu, chắc sẽ  thất hứa  nhỉ." Hạ Thiên Ca  cô .
Triệu Hoan: Có cảm giác như   lừa lên thuyền.
"Thôi  , chuyện tổ chức để  , bây giờ quan trọng nhất là  dưỡng thương cho ." Hạ Thiên Ca  dậy, "Chúng  cũng   phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi ."
Triệu Hoan ừ một tiếng,  dừng ,  tự nhiên : "Nghe  cô cũng  thương, cô cũng  chú ý đấy, đừng để tổ chức còn  thành lập mà  c.h.ế.t !"
"Yên tâm,  chắc chắn sẽ sống lâu hơn cô." Hạ Thiên Ca bình thản , "Hôm nay  xuất viện ."
Triệu Hoan: "..."
Nhìn vẻ mặt nghẹn lời của Triệu Hoan, Hạ Thiên Ca khẽ nhếch môi, cùng Tần Phong Hữu   rời .
Lúc đóng cửa, cô còn  thấy Triệu Hoan  với Hồ Tụng: " cũng  xuất viện!"
Hồ Tụng lập tức đau đầu: "Đại tỷ, em  mới tỉnh ,    thể xuất viện  chứ..."
"Xem  Hồ Tụng   chịu khổ một thời gian ." Tần Phong Hữu liếc  Hạ Thiên Ca, "Em đúng là  chịu thua."
"Em thua  gì?" Hạ Thiên Ca đút tay  túi quần, thong thả  về phía phòng bệnh, "Cô   thể cãi  với em, đó là chuyện ."
Tần Phong Hữu  ngẩn ,  đó lộ  vẻ hiểu , ánh mắt sâu xa : "Em đúng là ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng mềm mỏng."
"Em   gì ." Hạ Thiên Ca tăng nhanh bước chân, "Đi thôi, em nôn nóng  xuất viện ."
...
Sau khi ăn trưa, Tần Phong Hữu  thủ tục xuất viện cho cô.
Hoàng Mao lái xe đến đón họ, thấy sắc mặt Hạ Thiên Ca vẫn , mới thở phào nhẹ nhõm: "Không  là  , đoàn phim ngày nào cũng gọi điện hỏi tình hình của cô, cả giới truyền thông nữa, điện thoại của  sắp nổ tung !"
"Anh  với đoàn phim, hai ngày nữa  sẽ  ." Hạ Thiên Ca .
"Không vội,  vội." Hoàng Mao  xua tay, "Bên đoàn phim ,   là sai sót của họ, bảo cô nghỉ ngơi cho , đợi vết thương lành hẳn  hãy  ."
Anh  dừng  một chút: "Mà , cô  thương như thế nào ? Cảnh sát cũng  đến đoàn phim lấy chứng cứ, cũng  tìm  nguyên nhân, chỉ  là do đạo cụ  hỏng."
" cũng  ,  thể là  cái gì đó đ.â.m trúng thôi." Hạ Thiên Ca  qua loa.
"Không lẽ là đạo cụ thật?" Hoàng Mao lẩm bẩm, "Vậy cô cũng xui xẻo thật."
Hạ Thiên Ca  khổ.
Bị cuốn  chuyện như thế , bản  cô  đủ xui xẻo .
 mà...
Cô liếc  Tần Phong Hữu.
Nếu   vì  bản, cô cũng sẽ  quen Tần Phong Hữu.
Cũng coi như trong cái rủi  cái may?
Cô đang nghĩ, thì thấy Tần Phong Hữu đột nhiên  đầu , ánh mắt chạm .
Anh dường như    suy nghĩ trong lòng cô, khẽ cong môi , nắm lấy tay cô.
Hai bàn tay đan  .
Chiếc xe từ từ chạy đến  cửa nhà.
Hoàng Mao  đầu : "Hai ..."
Anh    xong,   thấy hai bàn tay đang nắm chặt của họ, liền lập tức  mặt : "Hai    xuất hiện một thời gian , truyền thông đồn ầm lên, tuy  nhờ PR dập xuống, nhưng tin đồn cũng  ít, đợi  hơn một chút, hai  cùng   mặt đính chính ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-357-co-se-khong-that-hua-chu.html.]
"Mấy tay săn tin  lúc nào cũng thích thêu dệt, phóng đại sự thật, họ  đồn thế nào thì cứ đồn,  cần bận tâm." Tần Phong Hữu bình thản .
"Đại ca,     quan tâm, nhưng  cũng  nghĩ cho Thiên Ca chứ!" Hoàng Mao bất lực, "Fan của  cuồng đến mức nào,    ,  đột nhiên cùng Hạ Thiên Ca biến mất,  lộ mặt, fan của  đều cảm thấy   quan tâm đến họ, đều náo loạn đến công ty , còn dọa sẽ chia rẽ hai ,  sợ những fan đó sẽ  những hành động quá khích..."
Hoàng Mao dừng lời một chút,    tiếp, nhưng Hạ Thiên Ca cũng hiểu  sự lo lắng trong lời  của Hoàng Mao.
Dù  bây giờ fan cuồng  ít.
Đặc biệt là những fan cuồng (sasaeng fan), họ nghĩ thần tượng là của ,  cho phép bất kỳ ai khác động .
"Vậy thế  , hai  chỉ cần phối hợp với sự sắp xếp của  là , những chuyện khác  cần  lo,  ?" Hoàng Mao .
Tần Phong Hữu liếc  Hạ Thiên Ca: "Được ."
Hạ Thiên Ca mím môi, âm thầm siết c.h.ặ.t t.a.y Tần Phong Hữu hơn nữa: "Em    thích những chuyện , thật ..."
"Anh  thích những chuyện , nhưng sự an  của em quan trọng hơn." Một câu  của Tần Phong Hữu  chặn họng Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca  , ánh mắt  lấp lánh,   gì thêm.
Lâu lắm  mới về nhà, Hạ Thiên Ca  dừng , nhấc chân  thẳng lên lầu  phòng tắm.
Cô cảm thấy   sắp bốc mùi , ở bệnh viện bác sĩ  cho đụng nước, với  phòng tắm ở bệnh viện chỉ  vòi sen, chắc chắn sẽ dính  vết thương, nên Hạ Thiên Ca chỉ  thể cố nhịn  tắm.
May mà  y tá hàng ngày lau  cho cô, nên cũng  đến mức quá khó chịu.
Vì , việc đầu tiên khi trở về, Hạ Thiên Ca là   tắm!
Cô  thẳng  phòng tắm, xả nước  bồn, ba bước năm bước cởi quần áo,    bồn tắm.
Nước ngay lập tức bao phủ lấy cơ thể cô, Hạ Thiên Ca thoải mái thở  một , nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện vết thương   đụng nước, nên  ngâm  bộ cơ thể  trong nước, nhưng dù , cũng giúp cô gột rửa hết sự bết dính của một tháng qua.
Cô  tắm,  đưa tay lấy khăn, kết quả với hụt.
Hạ Thiên Ca mới nhớ ,   vội vàng tắm, cô quên lấy khăn .
Cô ngẩng đầu  chiếc khăn ở cách đó  xa,  dậy khỏi bồn tắm, vươn tay  với.
Đầu ngón tay gần như chỉ còn thiếu một chút nữa là chạm  khăn.
Hạ Thiên Ca  nghiêng  về phía  một chút, tóm lấy chiếc khăn, dùng sức kéo mạnh!
"Loảng xoảng--"
Giá treo khăn cũng  kéo xuống theo, đồ đạc  đó rơi loảng xoảng khắp sàn!
Hạ Thiên Ca ngây  vài giây, thì  thấy giọng  lo lắng của Tần Phong Hữu từ bên ngoài: "Em   ?"
Sau đó, cửa phòng tắm  "rầm" một tiếng đẩy !
Tần Phong Hữu  nhanh , thấy sàn nhà bừa bộn, lập tức ngẩng đầu  Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca đang cầm khăn,  mảnh vải che ,  thẳng  mắt .
Tần Phong Hữu: "..."
Hạ Thiên Ca phản ứng  hai giây, nhanh chóng dùng khăn che  những chỗ quan trọng  cơ thể,  mặt   là do nóng  do  hổ mà đỏ bừng, bực bội : "Anh  đây  gì!"
"Anh  thấy tiếng động, tưởng em  ngã." Tần Phong Hữu  cô, đột nhiên nhíu mày,  đến bên cạnh cô, "Vết thương của em dính nước ?"
"Nước? Không  !"
Hạ Thiên Ca ngẩn , theo bản năng  sờ vết thương ở phía , nhưng tay   cầm khăn che, nhất thời  thể rảnh tay, chỉ  thể  sững ở đó.
Tần Phong Hữu   nắm lấy vai cô, ngón tay vuốt ve vị trí băng gạc, khiến Hạ Thiên Ca run lên bần bật.