"Có dính một chút nước thôi."
Tần Phong Hữu nhíu mày, trầm giọng : "Em  tắm    với ?"
"Một chút nước   !" Hạ Thiên Ca cảm thấy mặt nóng ran, "Anh  ngoài  , em tắm xong ngay thôi."
"Nếu dính nước thêm nữa, vết thương  dễ  viêm."
Tần Phong Hữu   bảo cô: "Đưa khăn cho ."
Hạ Thiên Ca ngây  vài giây,  đó tai cô đỏ bừng như  rỉ máu.
Bây giờ cô đang dùng khăn để che cơ thể,   khăn để  gì?
"Này,  mặt em  đỏ thế ?" Tần Phong Hữu ghé sát ,  như phát hiện  lục địa mới, "Tai cũng đỏ nữa, em nóng lắm ?"
Anh   gần,   chuyện,  thở  phả  mặt Hạ Thiên Ca.
Tim Hạ Thiên Ca đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh : "Tắm đương nhiên là nóng ."
"Thế ?" Tần Phong Hữu  cô chằm chằm, đột nhiên vươn tay, véo nhẹ vành tai cô, "Ừm, đúng là  nóng."
Dái tai vốn là nơi nhạy cảm nhất, Hạ Thiên Ca   véo nhẹ một cái, cả  như  điện giật, cơ thể lập tức cứng đờ.
" mà..." Tần Phong Hữu nheo mắt , "Em đỏ như  là vì tắm nóng,  là vì chuyện khác?"
"Em..."
Dường như  tìm hiểu cho rõ,   ghé sát  hơn, mặt Hạ Thiên Ca đỏ bừng, theo bản năng  lùi .
 cô quên mất  đang ở trong bồn tắm,  cử động, cả   ngã về phía !
"Á!"
Hạ Thiên Ca theo bản năng  giữ thăng bằng.
Một bàn tay mạnh mẽ  nhanh hơn cô một bước, ôm cô  lòng.
Toàn bộ cơ thể Hạ Thiên Ca dán chặt   .
Nước   cô  ướt chiếc áo sơ mi mỏng của Tần Phong Hữu, cách lớp áo sơ mi dính chặt, Hạ Thiên Ca cảm nhận  cơ bắp   , lập tức mặt đỏ bừng, đưa tay đẩy  .
Tần Phong Hữu cảm nhận  lồng n.g.ự.c   một đôi tay nhỏ mềm mại đẩy, cúi đầu  xuống, thấy đầu Hạ Thiên Ca gần như rụt , lúc  mới nhận  tư thế của hai  lúc  mờ ám đến mức nào.
Anh  thể chạm  cơ thể nóng bỏng của cô, cả những đường cong mềm mại.
Tần Phong Hữu cũng lập tức nóng bừng lên.
Anh cảm thấy trong cơ thể  một ngọn lửa đang gào thét,  phá vỡ cơ thể mà thoát .
Anh  chằm chằm  khuôn mặt cô, mái tóc  rối che khuất hơn nửa khuôn mặt theo cử động của cô, chỉ  thể thấy chiếc cằm nhỏ nhắn, và làn da trắng mịn ẩn hiện ở bên má.
Cổ họng  lập tức khô khốc.
Dù đây    đầu họ tiếp xúc  mật như , nhưng dù bao nhiêu   nữa, Hạ Thiên Ca vẫn  thể dễ dàng khuấy động từng dây thần kinh của .
Hạ Thiên Ca cũng nhạy bén cảm nhận  sự  đổi của , lập tức ngay cả làn da trắng mịn cũng ửng đỏ: "Đây là phòng tắm..."
"Phòng tắm thì ?"
Giọng Tần Phong Hữu trầm thấp khàn khàn: "Nói  thì, vẫn  thử ở trong phòng tắm bao giờ."
Bàn tay to lớn của  men theo đường cong eo cô, trượt dần xuống , làn da ấm áp dính nước trở nên càng thêm nóng bỏng  ngón tay .
Hơi thở của  trở nên dồn dập, đột nhiên cúi  xuống, đè Hạ Thiên Ca  mép bồn tắm, khống chế cô trong một phạm vi nhỏ, cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi cô mang theo chút ẩm ướt  khi tắm, giống như một miếng thạch ngon lành, khiến Tần Phong Hữu  thể ngừng .
Khoảng cách giữa hai   gần như bằng , Hạ Thiên Ca  thể cảm nhận  lồng n.g.ự.c  đang phập phồng  ngừng.
Vì cô  thương,  cũng  nhịn  lâu .
Tim Hạ Thiên Ca  khỏi mềm , cũng  giãy dụa nữa, nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-358-giup-em.html.]
Tuy nhiên, Tần Phong Hữu  dừng   khi hôn cô.
Anh vùi đầu  cổ cô,  thở nặng nề, dường như đang kìm nén điều gì đó, một lúc lâu  mới : "Vết thương của em còn  lành, chuyện   vội."
Hạ Thiên Ca ngẩn .
"Vậy   nãy..."
"Vừa nãy   em đưa khăn,  giúp em tắm." Tần Phong Hữu .
Anh  thẳng  dậy, vẻ mặt  trở  bình thường, chỉ là  thở vẫn còn dồn dập.
Hạ Thiên Ca lúc  mới hiểu  là   hiểu lầm, lập tức mặt  đỏ,  khi Tần Phong Hữu buông tay, cô lập tức   , đồng thời đưa chiếc khăn trong tay cho .
"Anh... nhanh lên."
Nhìn tấm lưng trắng nõn, mịn màng của Hạ Thiên Ca, ngọn lửa mà Tần Phong Hữu khó khăn lắm mới dập xuống  một  nữa bùng lên.
Anh nhận lấy chiếc khăn, từ từ lau lưng cô từng chút một.
Nhiệt độ trong  khí dường như càng lúc càng cao.
Hạ Thiên Ca mím chặt môi, Tần Phong Hữu cũng vô cùng khổ sở.
Trước mặt Hạ Thiên Ca,  thật sự  đánh giá quá cao ý chí của .
Anh chỉ  vứt bỏ hết tất cả.
  vẫn cố nhịn, kiên nhẫn lau khô từng chút một cho Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca cảm nhận  sự dịu dàng và cẩn thận trong bàn tay Tần Phong Hữu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cô mất cha  từ nhỏ,   còn ấn tượng nào về việc  vỗ về trong vòng tay cha  khi còn bé, đến cô nhi viện  cũng nếm trải đủ lạnh ấm, ngoại trừ viện trưởng đối xử với cô khá , cô gần như tự  vận động mà lớn lên.
Đây là  đầu tiên,  một  lau  cho cô, đối xử  với cô như .
Hạ Thiên Ca ngẩn , đến khi Tần Phong Hữu dừng tay cũng  nhận .
"Nghĩ gì ?" Tần Phong Hữu thấy cô ngây , hỏi.
Hạ Thiên Ca mới giật : "Không  gì, chỉ là nghĩ đến một vài chuyện cũ."
"Em  bao giờ kể chuyện cũ cho  ." Tần Phong Hữu .
"Cũng   gì đáng ." Hạ Thiên Ca bước  khỏi bồn tắm, khoác áo choàng tắm , "Toàn là những chuyện  đáng nhắc tới."
"Chuyện của em, trong mắt    gì là  đáng nhắc tới cả." Tần Phong Hữu  cô.
Hạ Thiên Ca bất lực liếc  một cái: "Anh đừng dùng mấy lời đường mật khi đóng phim  em."
"Anh  thật." Đôi mắt phượng của Tần Phong Hữu  lấp lánh, "Anh   chuyện của em."
Hạ Thiên Ca  , thấy  mặt    vẻ đùa giỡn: "Được , nhưng mà," cô dừng  một chút,  chiếc áo sơ mi ướt sũng của , "Anh   đồ  , kẻo  cảm,  gì    tiếp."
Tần Phong Hữu cúi đầu  áo : "Được."
"Vậy em về phòng  đây." Hạ Thiên Ca   về phòng sấy tóc.
Một lúc , cô  thấy tiếng Tần Phong Hữu xuống lầu,  im bặt.
Đợi đến khi Hạ Thiên Ca sấy tóc xong, chán chường đến mức bắt đầu nghịch điện thoại, mới  thấy tiếng bước chân từ  lầu lên,  cửa phòng cô  gõ.
"Cốc cốc cốc."
Hạ Thiên Ca  mở cửa, thấy Tần Phong Hữu   một bộ đồ khác, nhưng tóc  ướt nửa chừng, rõ ràng là  mới dính nước.
Anh  nãy mất bao lâu là  tắm ?
Hạ Thiên Ca ngẩn ,   nhận  tại     tắm, khẽ ho một tiếng: "Sao   qua đây?"
"Băng của em dính nước,   xem vết thương   ngấm nước ." Quả nhiên Tần Phong Hữu cầm một hộp thuốc  tay.
Hạ Thiên Ca "ồ" một tiếng, để  ,  trở  giường  xuống, cầm điện thoại lên.
Tần Phong Hữu  đến  lưng cô, ánh mắt rơi  màn hình điện thoại đang sáng, bất chợt nhíu mày.