Hét xong,  đợi bác sĩ Ân  gì,    cúi đầu chạy  ngoài!
"Ân Như!"
Bác sĩ Ân gọi.
Tuy nhiên, Ân Như  hề  đầu , cứ thế chạy  khỏi phòng bệnh.
"Đứa trẻ ,  ngay cả một câu cũng   !" Bác sĩ Ân mở miệng,   nghẹn  một câu.
"Là ông  quá đáng ." Giọng Hạ Thiên Ca trong trẻo, lạnh lùng từ phía  vang lên.
Tất cả các bác sĩ đều  sang  Hạ Thiên Ca.
Bác sĩ Ân  Hạ Thiên Ca, nhíu mày : "  là sự thật,    việc bốc đồng như ,  dễ gây  mâu thuẫn y tế! Tất cả các phương pháp điều trị, đều  trải qua kiểm tra và phán đoán cẩn thận!"
"Vậy nên kiểm tra và phán đoán của ông, chính là điều trị bảo thủ." Hạ Thiên Ca bình thản , "Làm  quả thực  dễ gây  mâu thuẫn, thậm chí bệnh nhân  thể  liệt giường cả đời,  gây  bất kỳ phiền phức  rắc rối nào cho ông, giữ  danh tiếng của một bác sĩ.  mà..."
Cô  chằm chằm  bác sĩ Ân: "Việc một bác sĩ nên  nhất,   là cứu  chữa bệnh ?"
Cơ thể bác sĩ Ân run lên, nhất thời   nên lời.
Nói xong, Hạ Thiên Ca  liếc  các bác sĩ trẻ khác đang suy tư,    rời .
"Bác sĩ Ân." Triệu Hoan đột nhiên khẽ , " nghĩ ông  thật sự hiểu lầm Ân Như ."
Bác sĩ Ân  sang  cô .
Sắc mặt Triệu Hoan vẫn còn trắng, nhưng tinh thần   hơn nhiều so với  đây: "Ân Như   là tùy tiện dùng liệu pháp kích thích để điều trị cho , mà là  khi đánh giá , xác định đây là phương pháp điều trị phù hợp nhất với ."
Cô  dừng  một chút: "Thật  trong  thời gian ,    là   chút phản ứng nào,   thể cảm nhận  thế giới bên ngoài, chỉ là thiếu một cơ hội để  tỉnh , và Ân Như  cho  cơ hội . Vì     ơn  ."
Bác sĩ Ân mở miệng, dường như   gì đó, nhưng cuối cùng vẫn     gì.
Hạ Thiên Ca đuổi theo Ân Như  khỏi phòng bệnh.
"Ân Như."
Hạ Thiên Ca gọi  .
Bước chân Ân Như khựng .
"  chuyện   với ."
Hạ Thiên Ca  đến  mặt Ân Như,   : "Cảm ơn   cứu Triệu Hoan,  đừng bận tâm đến những gì  khác , tất cả chúng  đều   ơn ."
Cơ thể Ân Như run lên, từ từ ngẩng đầu  Hạ Thiên Ca.
Giọng    khàn: "  bận tâm đến cách  của họ, chỉ là   , tại  từ nhỏ đến lớn, chú cũng , ba  cũng , họ luôn  chèn ép . Họ nghĩ   đủ thông minh, nghĩ   đủ bình tĩnh, nghĩ   gì cũng   ... Chẳng lẽ   thể  chút suy nghĩ riêng của  ? Không thể  công nhận ?"
Miệng    về vấn đề của , nhưng  tha thiết  Hạ Thiên Ca, dường như  tìm kiếm một câu trả lời.
Hạ Thiên Ca mím môi.
Thảo nào Ân Như  mắc chứng sợ giao tiếp. Sống lâu trong một môi trường  chèn ép, ngày càng trở nên thiếu tự tin, cũng  dám giao tiếp bình thường với  khác, sợ rằng những gì nhận  đều là mắng mỏ và   thấu hiểu, lâu dần sẽ hình thành tính cách .
Cậu      bận tâm đến cách  của  khác, nhưng thực    là  bận tâm nhất.
"Cậu đương nhiên  thể  suy nghĩ của riêng ,  cũng  thông minh." Giọng Hạ Thiên Ca nhẹ nhàng, "Có lẽ chúng  quen   lâu,  đủ hiểu , nhưng ngay từ  đầu tiên  gặp  trong bản,   cảm thấy  là một   giỏi."
Ân Như đột nhiên mở to mắt.
"Đó là  đầu tiên   bản  , nhưng biểu hiện của   xuất sắc, đối mặt với những thứ đáng sợ đó,  cũng  bình tĩnh,  thể kịp thời đưa  phán đoán chính xác nhất, hơn nữa  còn  một khả năng mà  khác  ." Hạ Thiên Ca cố tình dừng  một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-361-can-cu-to-chuc.html.]
Quả nhiên Ân Như  nhịn  hỏi: "Khả năng gì?"
"Sự hiện diện." Hạ Thiên Ca  thẳng, "Sự hiện diện của   thấp."
Ân Như: "..."
Thấy biểu cảm kỳ lạ của Ân Như, Hạ Thiên Ca  giải thích thêm: "Ý  là, vì sự hiện diện của   cao, nên kẻ địch thường  chú ý đến ,   thể tấn công bất ngờ, đây là lợi thế của ."
Ân Như nửa hiểu nửa : "Vậy nên bình thường   ở nơi  khác   thấy ?"
"Không  ý đó..." Hạ Thiên Ca dở  dở , cô nghĩ một lát, "Thế  , nếu   ngại,  mới thành lập một tổ chức,  là  gia nhập cùng ?"
"Gia nhập, tổ chức?" Ân Như lộ  vẻ mặt mơ hồ.
"Cậu  bản chắc   chỉ một  ,    về tổ chức ?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Ân Như lắc đầu.
"Tổ chức là tập hợp một nhóm   với ,    thể cùng   bản,  như  để đề phòng   ngoài hãm hại, và tỷ lệ sống sót cũng  thể cao hơn." Hạ Thiên Ca giải thích đơn giản.
Ân Như siết chặt hai tay: "Nghe  vẻ là một nơi  giỏi,  thật sự  thể gia nhập ?"
"Đương nhiên ." Hạ Thiên Ca , " bình thường  chắc  bận,    thời gian  cùng chúng  ..."
"  quyết định rời khỏi bệnh viện !" Ân Như dứt khoát , "Vốn dĩ   hợp với nơi ,   cũng chỉ là tạm thời  ca cho chú, chú  về ,  cũng  cần  ở  đây nữa. Còn về phía  quản lý,    với cô , gần đây sức khỏe  , nên tạm thời cũng  thể nhận công việc ."
"Vậy nếu  thông báo  bản, chúng  sẽ gọi điện cho  bất cứ lúc nào." Hạ Thiên Ca để   điện thoại của  cho  .
"Được." Ân Như gật đầu, trịnh trọng siết chặt điện thoại.
...
Trên đường từ bệnh viện trở về, Hạ Thiên Ca  với Tần Phong Hữu: "Em  thuê một căn nhà."
"Thuê nhà?" Tần Phong Hữu nheo mắt , "Em   ở cùng  nữa ?"
"Gì ." Hạ Thiên Ca bất lực, "Em thấy vì chúng   thành lập tổ chức, nên cần  một nơi để   tập hợp , nếu  cả ngày đều  tìm thấy , dù  cùng   bản cũng  ."
"Thì  là ." Tần Phong Hữu trầm ngâm.
Sáng hôm , Hạ Thiên Ca còn đang ngủ,   Tần Phong Hữu gọi dậy.
Đợi khi mơ mơ màng màng lên xe theo Tần Phong Hữu, cô mới tỉnh táo : "Chúng    ?"
"Đến nơi em sẽ ." Tần Phong Hữu .
Hạ Thiên Ca   ngoài cửa sổ, dường như đang  đến một nơi  hẻo lánh.
Nếu   là Tần Phong Hữu, Hạ Thiên Ca sẽ nghi ngờ   ý định bán .
Xe chạy hơn hai tiếng mới dừng .
Hạ Thiên Ca  thấy  mặt là một căn biệt thự sang trọng, lập tức kinh ngạc: "Đây là?"
"Nhà của ." Tần Phong Hữu giải đáp thắc mắc của Hạ Thiên Ca,   xuống xe.
Hạ Thiên Ca cũng xuống xe,  căn biệt thự sang trọng  mặt, còn  kịp phản ứng,   Tần Phong Hữu kéo  trong.
Trang trí bên trong đơn giản hơn nhiều so với bên ngoài, những bức tranh treo  tường và những chiếc bình, đồ gốm đặt rải rác  sàn đều thể hiện  gu thẩm mỹ của chủ nhân.
 Hạ Thiên Ca cũng là  từng trải, liếc mắt một cái  nhận  những bức tranh và bình  đều  giá trị  hề nhỏ,  thể  còn  giá trị hơn cả căn biệt thự !
"Đây là căn nhà  mua  đây, chuyên dùng để cất giữ một vài món đồ." Tần Phong Hữu , "Nơi  hẻo lánh, nhưng yên tĩnh, an ninh cũng  ,   sẽ  căn cứ của tổ chức."