Sắc mặt   lập tức nghiêm , mỗi  cầm lấy vũ khí của , Hồ Tụng kéo Triệu Hoan   lưng, đưa cho cô  một cây gậy gỗ, tất cả   cảnh giác  ở cửa,  chằm chằm  cánh cửa lớn.
"Cốc cốc!"
Rất nhanh  đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Mọi   lên tiếng.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng động ngày càng dồn dập, xen lẫn với giọng  của một  phụ nữ: "Xin hỏi bên trong  ai ?"
Giọng ?
Không  kẻ lây nhiễm?
Mọi   , nhưng vẫn  dám lơ là.
Ai   bên trong đó,    lây nhiễm  ?
"Xem  bên trong   ai." Một giọng đàn ông yếu ớt truyền , "Có lẽ cả thành phố  đều  còn  sống nữa ."
"Không ." Giọng phụ nữ  , "Mỗi   bản đều  mười , bây giờ trừ chúng   còn tám , họ nhất định đang trốn ở  đó, chúng  tìm họ  ."
"Cho dù  tìm thấy, với dáng vẻ bây giờ của , họ    thể giúp   chứ..." Giọng đàn ông trầm xuống, "Nếu lát nữa tìm thấy họ, em cứ  với họ , đừng quan tâm đến  nữa."
"Làm  !"
Giọng phụ nữ lập tức phản bác: "Nếu   vì đến tìm em,  cũng sẽ   cuốn ! A Huân, em tuyệt đối sẽ  bỏ mặc !"
...
Cuộc đối thoại bên ngoài,  bộ lọt  tai năm  bên trong.
Triệu Hoan  nhỏ: "Bên ngoài hình như là những  giống chúng , cũng  bản,  nên mở cửa cho họ  ?"
Hạ Thiên Ca  giọng nữ lạnh lùng  càng lúc càng quen tai, suy nghĩ một chút  mở cửa.
Hai  đang chuẩn  ,  thấy tiếng cửa đột nhiên mở , theo bản năng lùi  một bước,  qua.
"Là cô?"
Hạ Thiên Ca và  đối diện đồng thời lên tiếng.
"An Sơ Nguyệt!" Triệu Hoan cũng ngạc nhiên, "Không ngờ chúng   gặp !"
"Phải," Hạ Thiên Ca  đối phương, "Lâu   gặp, An Sơ Nguyệt."
[Leng keng~ Lên sóng đúng giờ! Ê ê ê,  bắt đầu ?]
[Đến muộn , Thiên Phong của chúng   mới đánh  xong!]
[Kia   là chị An Sơ Nguyệt ?]
[Người mới thắc mắc, các bạn  ?]
[Nhìn là    fan lâu năm ,  đây cô   gặp họ , là một chị gái  ngầu đấy!]
[Cả Triệu Hoan và Hồ Tụng nữa! Lần  đều là  quen?]
[Xoa xoa tay,  thì  !]
Giọng nữ lạnh lùng , chính là  phụ nữ từng là lính mà họ  gặp  đảo,   chia tay đó,  ngờ   cơ hội gặp .
"Phải đó, thật trùng hợp,  nào chúng  cũng gặp  trong  cảnh như thế ." An Sơ Nguyệt  khổ,    cô với ánh mắt cầu xin, "Bạn trai   thương ,    thể cho chúng   tránh một chút ?"
Bị thương?
Hạ Thiên Ca   đàn ông mà cô  đang đỡ.
Người đàn ông  mày kiếm mắt sáng, trông chỉ  hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vết m.á.u  mặt cũng  che giấu  đôi mắt sáng rực của  .
Đáng tiếc là  khuôn mặt tuấn tú của    một vết xước, ống tay áo cũng  rách,  cánh tay  một vết thương rõ ràng, m.á.u vẫn đang chảy .
Hạ Thiên Ca nhíu mày, trầm giọng : "Cô  đây là nơi nào."
An Sơ Nguyệt cụp mắt xuống, ừ một tiếng: "Nơi  chắc giống với  đảo."
"Vậy cô nên  rõ, nếu  kẻ lây nhiễm   thương, sẽ biến thành cái gì." Hạ Thiên Ca  cô , "Anh  sẽ biến thành giống như những kẻ lây nhiễm ."
Người đàn ông bên cạnh dường như để chứng minh lời cô , đột nhiên ho khan hai tiếng.
Cơ thể An Sơ Nguyệt run lên: "    thương là để cứu ..."
Môi cô  mím thành một đường thẳng, dường như  hạ quyết tâm, ngẩng đầu : " , điều  quá khó khăn cho các cô các ,   cũng  miễn cưỡng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-364-the-gioi-tan-the-ban-trai-cua-toi-bi-thuong-roi.html.]
Nói  cô   đầu   với  đàn ông: "Chúng   thôi."
Người đàn ông gật đầu, chuẩn   theo An Sơ Nguyệt rời .
"Khoan ." Hạ Thiên Ca  , "   cho hai   từ lúc nào?"
Hai  đột nhiên dừng bước.
An Sơ Nguyệt kinh ngạc  cô: "Cô đồng ý cho chúng   ?"
"Có gì thì  trong ." Hạ Thiên Ca   nhường đường.
Những  khác dường như cũng   ý kiến gì.
An Sơ Nguyệt vội vàng đỡ  đàn ông .
Đóng cửa , Hạ Thiên Ca mới : "  thể cho hai  tạm thời ở  đây, nhưng   một điều kiện, là cô  để   ở  gác mái,    ngoài."
"Được!" An Sơ Nguyệt lập tức .
"Cảm ơn." Người đàn ông lên tiếng, giọng cũng giống như con   , trầm ấm, "Chưa giới thiệu,  là Quý Huân, là bạn trai của Sơ Nguyệt."
[Lại một soái ca nữa, tiếc là sắp c.h.ế.t ]
[Trước tiên mặc niệm ba phút]
[Không  tại ,  thấy cảnh đôi tình nhân chia ly,    chút phấn khích!]
"Hạ Thiên Ca." Hạ Thiên Ca .
Những  khác cũng  lượt báo tên.
"Vậy  đưa   lên ." An Sơ Nguyệt .
Mặc dù hiện tại Quý Huân   phản ứng gì, nhưng   nghĩa là lát nữa cũng sẽ   phản ứng, dù  ai cũng  ,  mất bao lâu kẻ lây nhiễm mới xuất hiện triệu chứng.
Nghĩ đến đây, thà c.h.ế.t  gọn gàng như bà lão ban nãy, ít nhất   chịu sự dày vò .
"Được." Hạ Thiên Ca gật đầu, tiện tay ném cho cô  một chiếc chìa khóa  tìm .
An Sơ Nguyệt nhận lấy,  đỡ Quý Huân lên lầu.
Nhìn họ rời , Hồ Tụng  kìm  hỏi: "Cứ để họ ở  như , thật sự   vấn đề gì ?"
"Ở đây phần lớn đều là kẻ lây nhiễm, bây giờ  thêm một , là  thêm một phần sức mạnh." Hạ Thiên Ca còn  , Tần Phong Hữu  lên tiếng , "Không để  đàn ông đó ở , An Sơ Nguyệt cũng sẽ  ở ."
Anh  về phía Hạ Thiên Ca, Hạ Thiên Ca cũng  , hai  mỉm  đầy thấu hiểu.
"  đàn ông đó   lây nhiễm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành giống như những  ." Triệu Hoan nghĩ đến những kẻ lây nhiễm đáng sợ  , vẫn còn sợ hãi, "Vạn nhất   tấn công chúng  thì ?"
"Cho nên  mới bảo An Sơ Nguyệt nhốt   ở gác mái." Hạ Thiên Ca thản nhiên , "Nếu   thật sự biến thành kẻ lây nhiễm giống như những  ,  sẽ  tay trừ khử  ."
Nghe lời   chút do dự của Hạ Thiên Ca, Triệu Hoan im lặng.
Đang  chuyện, thì  thấy tiếng bước chân từ gác mái, An Sơ Nguyệt  xuống.
Trên tay cô  vẫn cầm chìa khóa,  đến  mặt Hạ Thiên Ca, trầm giọng : "  tạm thời khóa    ."
"Vậy  cô  ở  đó chăm sóc  ?" Triệu Hoan thắc mắc.
"Anh  , hy vọng  xuống đây giúp đỡ  ." An Sơ Nguyệt lướt mắt  họ một lượt, "Lần  chỉ  mấy  chúng  thôi ?"
"Chắc còn thiếu ba  nữa." Hạ Thiên Ca , "Chỉ là   ở ."
"Có lẽ  c.h.ế.t ." An Sơ Nguyệt  khổ, "Giống như chúng  xui xẻo,   bản  gặp một đám kẻ lây nhiễm."
Cô  dừng , trong mắt lóe lên một tia đau khổ: "Không   cách nào chữa khỏi ."
"Nếu  thể  về  khi phát bệnh,  lẽ sẽ kịp." Hạ Thiên Ca , "  đây cũng từng  zombie cào, nhưng vì kịp thời rời khỏi bản, nên chỉ ở bệnh viện vài ngày là khỏi ."
Trong mắt An Sơ Nguyệt lập tức dâng lên một tia hy vọng: "Các    thế nào để  ngoài ?"
"Trước đây  bà lão  , còn năm ngày nữa là ngày tận thế." Triệu Hoan , "Có  chúng  sống sót qua năm ngày , là  thể sống sót ?"
"Chắc là ." Hạ Thiên Ca .
" ở đây đều là kẻ lây nhiễm,  sống sót qua năm ngày,   là chuyện dễ dàng." An Sơ Nguyệt  lướt qua căn nhà, "Ở đây  thức ăn ?"
"Không ." Tần Phong Hữu , "Vừa nãy   tìm khắp nhà ,  thấy bất kỳ thức ăn nào."
Tim   lập tức chùng xuống.
Nghĩa là, họ  sống sót ở đây,  những  đối mặt với những kẻ lây nhiễm đáng sợ , mà ngay cả thức ăn cũng trở thành một vấn đề lớn.