Họ đều giật  vì tiếng kêu đó.
"Đó là tiếng gì ?" Triệu Hoan run rẩy hỏi.
"Đi xem thử." Tần Phong Hữu trầm giọng ,   một bước về phía .
Hạ Thiên Ca theo sát phía .
Mọi   đến phía , thì thấy vài t.h.i t.h.ể  treo ngược  cây.
Khi  rõ t.h.i t.h.ể  mắt,  dày họ lập tức cuộn lên.
Nói đây là thi thể, chi bằng  là "quái vật".
Những t.h.i t.h.ể     c.h.ế.t bao lâu, từ n.g.ự.c trở lên mọc đầy những thứ giống như nấm, đầu cũng giống như một bông hoa ăn thịt  đang há miệng đầy máu,  ngừng chảy  mủ, che lấp mắt và mũi, chỉ còn  cái miệng dính m.á.u lộ .
Còn tiếng kêu quái dị  , hình như chính là gió lùa  "miệng" đang há to của chúng mà phát .
"Ôi!"
Triệu Hoan  buồn nôn, vội vàng dời tầm mắt.
"Đây là   nhiễm bệnh ?" Hồ Tụng  khả năng chấp nhận mạnh hơn Triệu Hoan một chút, nhưng cũng trợn mắt há mồm.
"Chắc là , nhưng  vẻ  c.h.ế.t lâu ." Thứ  thực sự quá kinh tởm, ngay cả Hạ Thiên Ca cũng   hứng thú  xem thêm một  nào nữa, "Chúng   thôi."
Trời sắp tối .
Việc cấp bách là, họ  tìm một nơi để trú ẩn.
Tính toán thời gian, họ đến đây   hai ngày .
Còn ba ngày nữa, họ  thể rời khỏi bản .
Dĩ nhiên, đây chỉ là điều kiện họ suy đoán, cụ thể  thực sự rời khỏi bản   , họ cũng  .
 họ , ít nhất  đảm bảo sống sót, mới  khả năng rời khỏi đây.
Họ  qua bên cạnh những   nhiễm bệnh " chết" .
Vừa  qua, thì  thấy bên cạnh truyền đến một tiếng "đoàng", những thứ giống như nấm  lộp bộp rơi xuống đất.
"Kinh tởm quá!"
Triệu Hoan ngửi thấy một mùi kỳ lạ, kết hợp với mùi hôi thối.
Cô thực sự sắp nôn , vội vàng nắm lấy tay áo Hồ Tụng, nhanh chóng  về phía .
"Lộp bộp!"
Phía   ngừng truyền đến tiếng rơi.
Họ   đầu   nữa.
Cho nên  ai  thấy,   nhiễm bệnh ban nãy còn treo ngược  cây,  rơi xuống, nặng nề ngã xuống đất.
Chúng từ từ bò dậy từ  đất,  đột ngột lao về phía !
[A a a cẩn thận!]
[Xong  xong , tiêu !]
[Ô ô ô,  mới bắt đầu chèo thuyền cp,  sắp tiêu  ?]
Hạ Thiên Ca và họ cảm nhận  phía   đúng.
Vừa  đầu , họ  thấy vài   nhiễm bệnh với khuôn mặt đầy hoa, xông đến  mặt.
Hạ Thiên Ca  phản ứng , còn  kịp tránh ,   đẩy ngã ngay lập tức!
Cô gần như ngay lập tức nhận ,   nhiễm bệnh   sức mạnh  lớn,  giống với những   nhiễm bệnh  đó!
Cô theo bản năng dùng cánh tay chống  cổ họng cô. Người  nhiễm bệnh phát  tiếng kêu quái dị kinh hoàng, cái miệng m.á.u bẩn thỉu chỉ còn cách cô một sợi tóc nữa thôi là  thể cắn trúng!
Cô cắn răng, dùng sức đá   , rút s.ú.n.g  "đoàng đoàng" b.ắ.n  đầu  !
Đầu của   nhiễm bệnh ngay lập tức giống như nở  một bông hoa yêu diễm, trộn lẫn với những cây nấm thối rữa  đó, tất cả đều  b.ắ.n nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-377-the-gioi-tan-the-quai-vat.html.]
Hạ Thiên Ca   đầu  giúp Ân Như và họ.
Tần Phong Hữu cũng  hạ gục hai   nhiễm bệnh,  nhanh những   nhiễm bệnh kỳ dị  đều  họ tiêu diệt.
"Phù, phù!"
Triệu Hoan thở hổn hển, cố gắng bò dậy từ  đất: "Sao chúng  sống  ?"
"Có lẽ vốn dĩ còn sống." Hạ Thiên Ca , "Bây giờ mới chết."
Triệu Hoan: "Vẻ mặt  nãy, thế mà là còn sống?"
"Có lẽ những   nhiễm bệnh chúng  gặp  đó, chỉ là những  dễ đối phó nhất." Hạ Thiên Ca .
Nhận thức , khiến tim họ đều nặng nề chùng xuống.
Những   nhiễm bệnh  đó, đối với họ, đối phó còn khá dễ dàng, nhưng những   nhiễm bệnh , thì  dễ đối phó như .
Cũng    ,  còn   nhiễm bệnh nào đáng sợ hơn .
"Sớm  , chúng  thà ở  đội hộ vệ còn hơn." Triệu Hoan lẩm bẩm.
"Nếu ở trong đội hộ vệ, chúng  thực sự  thể  bảo vệ thì , chỉ sợ chúng  những  từ bên ngoài đến, sớm muộn gì cũng sẽ  dùng  vũ khí sinh học." Hạ Thiên Ca thản nhiên .
"Ý gì?" Triệu Hoan  hiểu.
"Cô nghĩ, tại  họ   dùng   nhiễm bệnh  thí nghiệm?" Họ   về phía , Hạ Thiên Ca  hỏi.
Triệu Hoan nghĩ một chút: "Vì  nghiên cứu  thuốc giải?"
"Những   nhiễm bệnh  thể đến  đây, đều là những  vẫn    mất  lý trí,  , nếu thuốc giải  thể  họ khỏe , thì họ nhất định sẽ sẵn lòng hợp tác, hà tất  cố ý nhốt họ , thậm chí  cho  khác ?" Hạ Thiên Ca  hỏi.
Triệu Hoan: "..."
Cô   trả lời, Hạ Thiên Ca cũng  , nhưng trong lòng Triệu Hoan thực sự tò mò như mèo cào, vẫn  nhịn  hỏi: "Vậy rốt cuộc họ   gì?"
Hạ Thiên Ca kỳ lạ liếc  cô : " còn tưởng cô  đoán   chứ."
Triệu Hoan: Vậy thì ngại quá nhỉ.
[Triệu Hoan , cảm thấy chỉ  thông minh của   sỉ nhục]
[ cảm thấy chỉ  thông minh của  cũng  sỉ nhục]
[Vậy rốt cuộc là   gì?]
 Hạ Thiên Ca cũng  tiếp tục giữ bí mật, trực tiếp : " nghĩ mục đích của họ,   chỉ đơn thuần là  giải quyết   nhiễm bệnh, mà là  lợi dụng những   nhiễm bệnh   chuyện gì đó.   thể nghĩ  lời giải thích hợp lý nhất, chính là họ  dùng những   nhiễm bệnh ,  vũ khí sinh học."
"Vũ khí sinh học?" Triệu Hoan kinh ngạc, " những   nhiễm bệnh    suy nghĩ ? Lỡ  tấn công họ thì ?"
"Cho nên họ mới cần công thức,   thể khiến những   nhiễm bệnh  trở thành vũ khí của họ,   thể khiến họ  lời ." Hạ Thiên Ca , "  lượng   nhiễm bệnh dù  cũng  hạn, bây giờ là họ,   thì   là ai nữa."
Triệu Hoan kinh hãi.
Cô  siết chặt miệng ,  còn nhắc đến chuyện đội hộ vệ nữa.
Họ may mắn,  nhanh   thấy một nhà kho bỏ hoang phía , cánh cửa sắt mở    kiên cố, nhưng bên ngoài   ít   nhiễm bệnh lang thang.
May mà đây   là những   nhiễm bệnh mọc nấm, Tần Phong Hữu cầm con d.a.o găm sắc bén, lén lút đến  lưng   nhiễm bệnh, gọn gàng hạ gục họ.
Triệu Hoan  thấy mà sững sờ.
Ngay cả Hồ Tụng cũng thầm cảm thán trong lòng.
Không  còn  luyện tập bao lâu, mới  thể đạt  khả năng chiến đấu như Tần Phong Hữu?
"Chúng   ." Tần Phong Hữu mở nắp đầu của   nhiễm bệnh cuối cùng như mở dưa hấu, cất d.a.o găm  .
Họ   bên trong, thì thấy bên trong là những bộ xương trắng rợn , tỏa  mùi m.á.u tanh.
Trong một thế giới tận thế như ,  c.h.ế.t và xương trắng, là những thứ phổ biến nhất.
Ngay cả Triệu Hoan, cũng  gần như c.h.ế.t lặng, chỉ dùng chân nhẹ nhàng đá xương sang một bên, tìm chỗ đặt chân cho .
"  đóng cửa sắt ." Hồ Tụng ,    chạy qua, "xoạch" một tiếng kéo cửa sắt xuống!
Cửa sắt phát  tiếng "kẹt" nặng nề, đột nhiên sắc mặt Hạ Thiên Ca trở nên nghiêm trọng.
"Suỵt!"