Hạ Thiên Ca trở về nhà, vẫn còn suy nghĩ về vết thương  tay An An.
"Anh nghĩ  lẽ An An vì đau đớn bệnh tật, nên mới  hành động như ." Tần Phong Hữu thấy cô cứ thất thần, liền lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của cô.
"Anh cũng nghĩ đó là do An An tự ?" Hạ Thiên Ca  .
"Ừm." Tần Phong Hữu trầm giọng, "Vết thương của con bé đều ở  cánh tay trái, nếu  bắt nạt, thì cả hai cánh tay đều   vết thương mới đúng, chỉ  cánh tay trái  vết thương, cho thấy con bé  dùng tay thuận là tay  để tự  thương ."
"Thì  là ,    lý." Hạ Thiên Ca  đó chỉ chú ý đến vết thương của An An,  để ý đến vị trí phân bố, trong lòng nhất thời  một cảm giác khó tả, "Chỉ là  con bé  đột nhiên mắc bệnh ?"
"Con   họa sớm tối, chúng   ai . Em  nghi ngờ,  sẽ phái   điều tra rõ ràng." Giọng Tần Phong Hữu trầm thấp, " con bé cũng c.h.ế.t trong thực tại, dù  cũng  hơn c.h.ế.t trong phó bản, ít nhất sẽ   nhớ đến con bé."
"Anh  như , thì đây  trở thành may mắn của con bé ." Hạ Thiên Ca  khổ một tiếng, "Cũng   chúng   thể giống như     đây, sống đến cuối cùng,  là nửa đường   khác quên lãng."
"Mặc kệ ai quên,  sẽ  quên em." Tần Phong Hữu .
Tim Hạ Thiên Ca như  chạm nhẹ, khóe môi bất giác cong lên.
Bụng   lúc   đúng lúc kêu lên một tiếng: "Ọt~"
Cô lập tức  chút lúng túng ôm bụng.
Ánh mắt Tần Phong Hữu chứa ý : "Đói ?"
"Ừm, ở trong đó chẳng ăn  gì." Hạ Thiên Ca gật đầu.
"Vậy  băng bó vết thương cho em , lát nữa  gì đó cho em ăn." Tần Phong Hữu kéo Hạ Thiên Ca đến  xuống sofa, lấy hộp thuốc  bôi thuốc cho cánh tay của Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca cũng giúp Tần Phong Hữu băng bó vết thương: "Tay  cũng  thương , đừng nấu ăn nữa, gọi đồ ăn ngoài ."
"Anh  , đồ ăn ngoài   cho sức khỏe, em  ăn gì  ." Tần Phong Hữu hỏi.
"Anh   tất cả  thứ ?" Hạ Thiên Ca hỏi.
"Cứ thử ." Tần Phong Hữu  một cách khiêm tốn.
Hạ Thiên Ca suy nghĩ một chút: "Pizza , lâu   ăn."
"Pizza?" Tần Phong Hữu nhướng mày.
"Sao, gặp  vấn đề  ?" Hạ Thiên Ca trêu chọc.
"Không , chỉ là Tiểu Vũ  cho  ăn những thứ  nhiều calo như ." Tần Phong Hữu  cô với nụ  nửa miệng, "Nếu Tiểu Vũ , chắc em sẽ  mắng đấy."
"Em suýt quên mất!" Hạ Thiên Ca vỗ đầu, "Đều tại em ở nông thôn lâu quá, quên mất  bây giờ  về ,  quản lý vóc dáng!"
Cô vội vàng sờ mặt: "Dạo  em  béo lên ?"
"Để  xem."
Tần Phong Hữu thực sự nghiêm túc đánh giá cô, cuối cùng kết luận: "Hơi  thịt hơn một chút."
"A?" Hạ Thiên Ca giật , "Thật ?"
" vẫn  ." Tần Phong Hữu véo má cô, "Trong mắt , em bây giờ là  nhất."
Anh dừng  một chút: "Cho nên lúc em  nhất,   cùng   chụp một tấm ảnh ?"
Hạ Thiên Ca ngẩn : "Chụp ảnh?"
"Ừm, chỉ cần một tấm thôi, để dán  giấy tờ của chúng ." Tần Phong Hữu nhẹ nhàng , "Em suy nghĩ kỹ nhé,   nấu ăn đây."
Hạ Thiên Ca vẫn   sofa,   hồn, chỉ  chằm chằm  bóng lưng cao lớn của Tần Phong Hữu bước  bếp.
Trong bếp truyền  tiếng xào nấu.
Hạ Thiên Ca trong bầu  khí ấm cúng , mới dần dần phản ứng .
Giấy tờ.
Anh  nãy... cầu hôn cô ?
Gò má Hạ Thiên Ca đột nhiên nóng bừng.
Cô cứ thế đột nhiên  cầu hôn?
Tim Hạ Thiên Ca đập thình thịch, đột nhiên   nên để tay ở .
Cô  thấy tiếng bước chân từ bếp vọng , đột nhiên  dậy,  dám  đầu , bước nhanh chạy lên lầu!
"Thiên Ca, em  ăn cay   cay..."
Lời của Tần Phong Hữu,  khi thấy phòng khách  còn ai, thì dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-388-cau-hon.html.]
Anh ngẩng đầu  lên lầu.
Cô  về phòng nhanh  ?
"Thôi,  chút đồ  cay để dưỡng  dày ." Tần Phong Hữu trầm giọng ,    trở  bếp.
Hạ Thiên Ca  nhanh chóng chạy lên phòng   lầu.
Cô đóng sầm cửa ,   ghế, mới cảm thấy linh hồn   trở  cơ thể.
Nghĩ đến lời của Tần Phong Hữu ban nãy, nhiệt độ  mặt cô tăng vọt.
Cô dùng hai tay che mặt: "Sao   cho   chút chuẩn  tâm lý nào, tự nhiên    chứ!"
Cô khẽ : "Chẳng hề trang trọng chút nào!"
Cô  nhanh chóng trở nên lo lắng: "Vậy  nên trả lời   thế nào đây?"
Nếu đồng ý  chụp ảnh, thì đồng nghĩa với việc đồng ý kết hôn, như  quá vội vàng và mất mặt.
Vậy nếu  đồng ý, Tần Phong Hữu  nghĩ rằng cô   lấy  ?
Hạ Thiên Ca rơi  sự băn khoăn và phiền não  từng .
Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đầu cũng đau, vẫn  nghĩ  câu trả lời nào .
Cô chống tay lên bàn, gõ gõ một cách vô thức, kết quả gõ mạnh quá, ngón tay đau nhói.
"A!"
Cô khẽ kêu lên, rụt ngón tay .
Cô cúi đầu  đầu ngón tay  ửng đỏ của , thất thần một lúc, cảm thấy như  chuyện gì đó,   cô bỏ sót.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Ý nghĩ  khiến cô lập tức  thẳng !
Cô nhanh chóng rút một tờ giấy , cầm bút, vẽ  những vết thương  cánh tay An An mà cô còn nhớ.
Mặc dù ý nghĩ   hoang đường, nhưng khoảnh khắc đó, những vết tích  cánh tay cô bé, hiện lên trong đầu cô một cách vô cùng rõ ràng.
Ngang, chấm, ngang...
Hạ Thiên Ca dừng bút.
Cô  những gạch ngang và chấm  giấy, mở máy tính, tìm kiếm mật mã Morse.
"Có ... ngoài cửa sổ..."
Dịch xong tất cả, một hàng chữ hiện lên  giấy.
"Có  đang  chúng  từ ngoài cửa sổ."
Hạ Thiên Ca  hàng chữ ,   đột nhiên lạnh toát.
Cô theo bản năng  đầu,   ngoài cửa sổ.
Bên ngoài  gần hoàng hôn, những tán cây ngoài cửa sổ đều  còn rõ ràng, giống như cả thế giới đều  bao phủ trong một màn sương mờ.
Trông  vẻ, vô cùng đáng sợ.
Hạ Thiên Ca vội vàng  đầu , cúi xuống  những chữ  giấy.
Có  đang  họ từ ngoài cửa sổ.
"Người"  là ai?
Là  của tổ chức khác ,  là   liên quan đến An An?
Hạ Thiên Ca nhất thời   manh mối.
Dưới lầu truyền đến tiếng Tần Phong Hữu gọi cô: "Thiên Ca, ăn cơm thôi!"
"Đến đây!"
Hạ Thiên Ca  chằm chằm  tờ giấy thêm vài giây, cuối cùng vẫn  nghĩ  điều gì, chỉ đành kẹp tờ giấy  một quyển sách,  xuống lầu ăn cơm.
Ân Như cũng xuống ăn cơm, dù  bây giờ   sống cùng , chỉ  họ ăn thì cũng  .
Một lúc , Triệu Hoan và Hồ Tụng cũng trở về,   hiếm khi tụ tập  với , dứt khoát  lẩu.
Hạ Thiên Ca đang định  với họ chuyện mật mã Morse, thì  thấy tiếng chuông cửa reo.