"Giờ  ai  đến nhỉ?" Hồ Tụng tò mò  mở cửa. "An Sơ Nguyệt?"
Người  ở cửa chính là An Sơ Nguyệt.
Cô  thấy Hồ Tụng,  ngạc nhiên  : "Cậu cũng ở đây ?"
"Nói đúng hơn là   đều ở đây." Hạ Thiên Ca  tiếng  tới. "Chúng  đang ăn lẩu, cô   tham gia ?"
An Sơ Nguyệt khựng ,  gật đầu: "Được."
Cô bước , thấy   đang quây quần quanh một cái bàn,  bàn là nồi lẩu bốc khói nghi ngút.
Không khí ấm cúng  bất chợt  mắt cô cay cay.
Cô bỗng nhớ  hồi còn trong quân ngũ,    về nhà , cũng tụ tập ăn uống, đón lễ tết náo nhiệt như . Không ngờ rời khỏi quân ngũ,  còn Quý Huân, cô vẫn  thể kết giao với một nhóm bạn bè như thế .
"Của cô đây." Hạ Thiên Ca đưa cho cô một bộ bát đũa,  kéo cô  xuống bên cạnh. "Như , tổ chức của chúng   đủ  !"
"Mới  sáu ,  vẻ  ít nhỉ?" Hồ Tụng  húp sợi miến  hỏi.
"Hơi ít thật, nếu đủ mười  thì ." Hạ Thiên Ca cảm thán một câu,  cúi xuống ăn một miếng tiết vịt.
"Cô vẫn ăn  tiết vịt , khẩu vị thật nặng!" Triệu Hoan chậc chậc. "Từ    ngoài,    ăn thịt nữa, đúng , cả nấm nữa!"
"Ồ." Hạ Thiên Ca bình thản đáp, gắp một đống nấm  nồi. "Cô  ăn thì  ăn."
"Cô!" Triệu Hoan tức đến nghẹn.
An Sơ Nguyệt thấy họ cãi  thì bật , tâm trạng cũng vô thức  lên: "Lúc  khi  phó bản,   quen một vài  khá giỏi,  là  thử tìm họ xem ?"
Hạ Thiên Ca lắc đầu: "Giỏi thì  cần, quan trọng là  đủ tin tưởng.  hy vọng những  trong tổ chức  đều là những   thể  chút do dự giao lưng  cho đối phương."
An Sơ Nguyệt  , mím môi   gì thêm.
Những   tuy giỏi, nhưng chỉ gặp mặt một hai ,   mối quan hệ sâu sắc, cô chắc chắn sẽ  giao lưng  cho họ.
 nếu là những   mặt ...
An Sơ Nguyệt  họ đùa giỡn, trong mắt cũng lóe lên một tia ấm áp.
Họ thì  lẽ .
Sau bữa cơm náo nhiệt, Hạ Thiên Ca vẫn kể cho họ  về việc An An  để  mật mã Morse.
"Cửa sổ  chúng  là ?" Triệu Hoan rùng , nhanh chóng rúc  lòng Hồ Tụng. "Nghe đáng sợ quá!"
"Có lẽ đây là mấu chốt cho cái c.h.ế.t của An An." Tần Phong Hữu trầm giọng .
"Em cũng nghĩ ." Hạ Thiên Ca  . "Anh còn nhớ  từng  vết thương  cánh tay con bé  thể là do tự nó  ? Em nghĩ  lẽ nó  phát hiện  bí mật gì đó,   sắp chết, nên  khắc mật mã Morse lên cánh tay, hy vọng    thấy."
"Vậy là    hại c.h.ế.t đứa bé đó?" An Sơ Nguyệt nhíu chặt mày hỏi.
" thấy bệnh bạch cầu của An An  gì đó kỳ lạ." Hạ Thiên Ca  với Tần Phong Hữu. "Anh cứ cho   điều tra, nhất là phía bệnh viện, họ  thể  một  chuyện về An An."
"Chuyện bệnh viện, để  thử xem..." Ân Như đột nhiên rụt rè lên tiếng. Cậu thấy   đều  , căng thẳng nuốt nước bọt. "... dù  cũng từng ở bệnh viện, quen một vài  ở đó,  thể hỏi ."
"Vậy chuyện  giao cho ." Hạ Thiên Ca gật đầu,   Triệu Hoan và Hồ Tụng. " còn một chuyện nữa, cần hai  ."
...
Ngày hôm , hai  mặc cảnh phục gõ cửa nhà chú của An An.
"Ai đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-389-cho-o-cua-an-an.html.]
Ở nhà chỉ  thím, bà  gào lên  mở cửa, thấy là cảnh sát thì khí thế lập tức xìu xuống: "Hai vị cảnh sát  chuyện gì ?"
"Có  báo án,  nhà bà  một đứa bé tên An An chết,   chuyện  ?" Người đàn ông  ở cửa nhấn cái mũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt, giọng  khàn khàn.
"Phải,  chuyện , An An là cháu gái , nhưng nó c.h.ế.t vì bệnh." Thím vội giải thích.
"Có  c.h.ế.t vì bệnh  , điều tra  sẽ , tránh !" Cảnh sát đẩy thím một cái, bước thẳng  nhà, nữ cảnh sát bên cạnh cũng nhanh chóng  theo.
"Ê ê ê..."
Bác gái vội vàng tiến lên  ngăn họ , nhưng nữ cảnh sát  đột nhiên  , ngẩng đầu lườm bà  một cái. Ánh mắt đó  thím sợ đến mức  dám  gì, đành để họ  nhà.
"Phòng cháu gái bà là phòng nào?" Cảnh sát nam hỏi.
Bác gái do dự một chút,  chỉ  một căn phòng.
Hai  lập tức  tới, đẩy cửa .
Căn phòng trông khá sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, ánh nắng ấm áp chiếu .
Họ  thẳng đến cửa sổ, mở   bên ngoài,  thấy  nào kỳ lạ,    lục soát căn phòng.
"Căn phòng  khá sạch,   còn mà các bà vẫn dọn dẹp ?" Nữ cảnh sát sờ lên bàn,  thấy bụi, hỏi.
"Con bé  từ nhỏ  sạch sẽ, tuy giờ   còn, nhưng chúng  cũng  nỡ, dọn dẹp sạch sẽ thì giống như nó vẫn còn ở đây ." Thím    chút nghẹn ngào.
Nữ cảnh sát     lời  của bà   cảm động, ngược  còn  khẩy, chỉ  mô hình ô tô  giường : "Đây cũng là của cháu gái bà?"
"À, cái ..."
Thím ấp úng.
"Còn dám  dối!" Nữ cảnh sát   quát. "Bà   lừa dối cảnh sát là hành vi gì ?"
",   cố ý!" Thím giật .
"Vậy bà mau , phòng của nó rốt cuộc ở !" Nữ cảnh sát giận dữ hỏi.
Khuôn mặt thím méo mó: ",  dẫn hai vị ..."
Bà  run rẩy  ,  về phía một căn phòng.
Hai  phía   , cảnh sát nam ngẩng mặt lên, chính là Hồ Tụng: "Thiên Ca   sai,  phụ nữ  quá xảo quyệt!"
"Xảo quyệt thì , cuối cùng cũng  em lừa  thôi!" Nữ cảnh sát  dĩ nhiên là Triệu Hoan.
Triệu Hoan  chằm chằm  lưng thím: "Em thấy đó chắc chắn là phòng của con trai bà !"
"Không  An An ở ." Hồ Tụng còn   xong, thì thấy thím dừng   một cánh cửa nhỏ.
Bà   đầu   họ một cái,  nhỏ: "Cái đó... nhà chật, chỉ  hai phòng,  với chồng và con trai ở một phòng, An An   chỗ ở, đành tạm cho nó ở đây...  chúng  cũng định sửa sang  chỗ , cũng  thể ở !"
Bà   vội mở cửa, mà giải thích một hồi.
Triệu Hoan nhíu mày, lười  nhiều với bà : "Mở cửa!"
Tay thím run rẩy, vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi , mở cửa.
Vừa mở cửa, một luồng bụi bay ,  họ ngửi thấy một mùi tương tự như mùi gỗ mục.
Hai   bước  căn phòng, mặt  sầm .
Một tấm nệm rách rưới vứt bừa  sàn, xung quanh chất đầy đồ đạc lộn xộn, chỉ còn một chỗ nhỏ để đặt chân, thậm chí xoay  cũng khó.
Đây rõ ràng là một nhà kho!