Hạ Thiên Ca  cái lạnh  tỉnh giấc.
Cô vốn  sợ lạnh, khi ngủ một ,  mùa đông về cơ bản đều  bật điều hòa.
Nghĩ , lúc ấm áp nhất  là khi  chung giường với Tần Phong Hữu.
Trên    ấm, dựa   thoải mái.
Hạ Thiên Ca   một suy nghĩ ngông cuồng như  trong đầu, nhưng  nhanh  đó, tay cô  Tần Phong Hữu khẽ nắm một cái, liền tỉnh táo trở .
Không đúng,  khi ngủ, họ  đóng cửa sổ mà?
Sao bây giờ   gió?
Hạ Thiên Ca lặng lẽ mở mắt,  về phía cửa sổ  tường, thấy cửa sổ  đang mở toang.
Có ai đó  mở nó ?
Hay là...
Hạ Thiên Ca lập tức bò dậy khỏi giường, bật đèn pin lên.
Trên sàn và tường   vết máu, chỉ  cửa sổ đang mở, những thứ khác   gì khác biệt so với  khi họ ngủ.
Xác định trong phòng   ai, Hạ Thiên Ca mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Anh  đóng cửa sổ." Tần Phong Hữu  khẽ.
Anh  dậy  đóng cửa sổ.
Trong phòng ngay lập tức ấm lên vài phần, nhưng Hạ Thiên Ca   còn buồn ngủ nữa.
Cô dứt khoát cũng  dậy,  đến  bàn.
Ở đó  dấu hiệu mà họ  đánh dấu  ban ngày.
 bây giờ, dấu hiệu  biến mất.
Dấu gạch chéo  vẽ, biến mất một cách  dấu vết.
Cơ thể Hạ Thiên Ca lạnh .
Cô  đầu  Tần Phong Hữu đang  tới.
Tần Phong Hữu khoác áo khoác lên  cô, cúi đầu  vị trí ngón tay cô đang ấn: "Xem  phòng của chúng    đổi ."
"Điều  quá kỳ quái." Hạ Thiên Ca . "Chẳng lẽ căn hộ   cơ quan gì đó,  thể  đổi phòng?   đúng, cho dù vị trí   đổi, chúng  vẫn ngủ trong phòng, chẳng lẽ còn  thể âm thầm chuyển chúng  sang phòng khác ?"
"Rất nhiều chuyện trong cốt truyện,  thể suy đoán bằng lẽ thường, ở đây,  thích hợp để  một  vô thần." Tần Phong Hữu nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cô . "Chúng  còn từng thấy ma nữa cơ mà."
Hạ Thiên Ca: "... Cũng đúng."
"Trọng điểm là, sự  đổi của căn phòng, sẽ  ảnh hưởng gì đến chúng ." Tần Phong Hữu trầm giọng . "Xem  tối nay, chúng     canh gác ."
...
Nửa đêm.
Một tiếng động nhẹ nhàng, vang lên trong phòng.
Âm thanh  cực kỳ nhỏ, đừng  là  đang ngủ say, ngay cả  tỉnh táo, cũng  chắc   thấy giữa tiếng báo hiệu của xe buýt và tiếng còi xe  vang lên  ngừng bên ngoài.
 Triệu Hoan   thấy.
Cô  gan  giống những  khác, cô đầy sợ hãi khi bước  cốt truyện, nếu   vì  thể tránh khỏi và  yên tâm về Hồ Tụng, cô thực sự    theo .
Vì  cô    ngủ say.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô   thấy âm thanh .
Cô mở mắt , do dự một chút, vẫn  đánh thức Hồ Tụng, cẩn thận nghiêng  qua , thò đầu xuống gầm giường.
Cô thấy  một chất lỏng sẫm màu, từ từ chảy .
Ngay lập tức, cổ họng như  một bàn tay lớn bóp nghẹt, Triệu Hoan kinh hoàng mở to mắt, cơ thể run lên bần bật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-397-chung-cu-tuyet-vong-dau-hieu-da-bien-mat.html.]
Cái run ,  Hồ Tụng bên cạnh tỉnh giấc.
Anh  mơ màng dụi mắt: "Sao  Tiểu Hoan..."
"Đừng !" Giọng Triệu Hoan run rẩy. "Nhìn kìa,  sàn nhà..."
Hồ Tụng ngây   xuống sàn,  , đầu   lập tức ong lên, giây   phản ứng , lập tức  dậy: "Đây là máu? Người đàn ông đó  đến ?"
"Không,  ..." Triệu Hoan nuốt nước bọt. "Biết thế chúng    tìm Ân Như thì  !"
Họ cũng  tìm đến trời tối, sợ  gặp  đàn ông đó, nên chỉ  thể tạm thời tìm một phòng khách để nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ họ  "may mắn", nửa đêm  trúng chiêu.
"Phòng tối quá,    rõ." Hồ Tụng . "Hay là  xuống  bật đèn ."
"Không !"
Triệu Hoan lập tức kéo tay   : "Lỡ  đàn ông đó ở gần đây thì , lúc đó   bật đèn,    là  ? Hơn nữa vũng m.á.u đó dính như , mỗi  dính  là  thể cử động , lỡ  giẫm  thì ?"
"Vậy cũng  thể  đây chờ chết." Hồ Tụng thường ngày lơ mơ, lúc   bình tĩnh . "Lát nữa  ôm em xuống giường, em giẫm lên , trèo  ngoài cửa sổ, hai chúng , ít nhất còn sống sót một ."
"Anh  lung tung gì !" Triệu Hoan tức giận. "Cái gì mà ít nhất còn sống sót một , chúng   sống sót cả hai!"
"Tiểu Hoan..."
"Anh đừng  nữa." Triệu Hoan mím môi. "Một là cùng   ngoài, hai là cùng  c.h.ế.t ở đây."
【 Cảm động quá, Triệu Hoan    những lời như  với Hồ Tụng! 】
【  còn tưởng Triệu Hoan  Hồ Tụng cảm động mới ở bên  chứ,  ngờ Triệu Hoan  thích Hồ Tụng đến  】
【   chút  nỡ để họ c.h.ế.t  】
Hồ Tụng  dáng vẻ quật cường của Triệu Hoan, trong lòng như  một thứ gì đó đ.â.m thật mạnh, một lúc  mắt    đỏ hoe.
May mà bây giờ là nửa đêm, Triệu Hoan   thấy, nếu   chê   .
"Được, chúng  cùng ." Hồ Tụng  đầu  cửa sổ. "Anh thử xem  thể đến cửa sổ , nếu , em hãy  theo bước chân của ."
"Được." Triệu Hoan gật đầu.
Triệu Hoan  Hồ Tụng  dậy, sự ấm áp bên cạnh đột nhiên biến mất, trong lòng cô bỗng  một cảm giác trống rỗng.
Cô dùng sức nắm chặt ga trải giường,  Hồ Tụng  đến mép giường, ước chừng  cách,  sải chân dài nhảy lên bàn  việc.
Bàn  việc dính liền với cửa sổ.
Hồ Tụng thở phào nhẹ nhõm,   chuẩn  kéo Triệu Hoan,    , cổ  như  một sợi dây thòng lọng siết chặt, dùng sức thít !
"Ư...!"
Hồ Tụng phát  tiếng rên rỉ, hai tay đột nhiên túm lấy cổ, nhưng tay   chỉ chạm  vũng m.á.u sền sệt. Vũng m.á.u  tạo thành một sợi dây nhỏ  cổ, siết chặt cổ Hồ Tụng, dùng sức kéo    ngoài cửa sổ!
Triệu Hoan   rõ chuyện gì  xảy  trong bóng tối, nhưng cô thấy Hồ Tụng    , đột nhiên hai tay bóp lấy cổ , cứ như  tự tử !
"Hồ Tụng!"
Triệu Hoan loạng choạng bò dậy khỏi giường, đuổi theo Hồ Tụng.
Cô   lấy   dũng khí và tốc độ, một  bước lên bàn, dùng sức nắm lấy cánh tay Hồ Tụng!
"Bốp!"
Cô  lực kéo khủng khiếp kéo ngã xuống bàn.
Đầu gối va  mép bàn, đau đến mức mắt cô tối sầm !
 tay cô vẫn nắm chặt lấy Hồ Tụng,  buông.
"Hồ Tụng, Hồ Tụng!"
Cô cố gắng hết sức gọi Hồ Tụng, nhưng mặt    đỏ bừng, một gương mặt điển trai  hiện lên màu gan lợn.
Bây giờ     thấy gì cả,   cảm thấy tất cả ý thức của   bay  xa, chỉ còn bản năng sinh tồn còn đang khiến   vùng vẫy.
Vào khoảnh khắc  kéo  khỏi cửa sổ, hai tay  nắm chặt lấy song cửa sổ, mu bàn tay nổi gân xanh vì dùng sức quá độ, khớp xương cũng trắng bệch.
Anh  cảm thấy cánh tay của  sắp  xé toạc , ngay lúc   nghĩ  sẽ  xé thành nhiều mảnh bởi lực mạnh , cổ họng đột nhiên buông lỏng, cơ thể ngã xuống thật mạnh, rơi xuống đất bên ngoài cửa sổ.