“Làm hộ lý?” Viện trưởng sững sờ.
Hạ Thiên Ca gật đầu: “Vâng, cháu  xem,  đàn ông  rốt cuộc   gì với những đứa trẻ .”
“Anh cũng ở .” Tần Phong Hữu ở bên cạnh trầm giọng : “Một  em,   yên tâm.”
“Em  .” Hạ Thiên Ca lắc đầu: “Anh là ảnh đế,  nhiều  đều  , hơn nữa  đây  cũng   là  của viện phúc lợi, ở  chắc chắn sẽ  nhanh  bại lộ!”
“ mà…”
“Anh yên tâm, em chỉ  xem  đàn ông đó rốt cuộc   gì, sẽ  hành động lỗ mãng.” Hạ Thiên Ca   đang nghĩ gì, .
Tần Phong Hữu  khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của cô, im lặng vài giây,  mới : “Vậy em  chú ý an ,  chuyện gì lập tức gọi cho .”
Hạ Thiên Ca cong môi: “Ừm.”
“Đừng cố gắng quá sức.” Tần Phong Hữu đưa tay sờ đầu cô: “Em còn  .”
Trong lòng Hạ Thiên Ca dâng lên một cảm giác ấm áp, dùng sức gật đầu.
Nhìn Tần Phong Hữu rời , cho đến khi bóng dáng khuất hẳn, Hạ Thiên Ca mới lưu luyến thu  ánh mắt,  lúc đối diện với vẻ mặt mỉm  của viện trưởng, khuôn mặt lập tức nóng bừng.
“Cháu   đổi , Thiên Ca.” Viện trưởng cảm thán.
Hạ Thiên Ca  sững : “Thay đổi ?”
“Ừ.” Viện trưởng gật đầu: “Cô nhớ lúc cháu mới đến viện phúc lợi, cháu  thích  chuyện, cũng  thích chơi với những đứa trẻ khác, chỉ thích một   sách  chữ, hoặc là nhốt  trong phòng. Lúc đó cô  với cháu, cháu nên chơi với những đứa trẻ khác, cháu còn nhớ lúc đó cháu   với cô thế nào ?”
Hạ Thiên Ca lắc đầu.
Thời gian quá lâu , cô   còn nhớ nữa.
“Cháu  với cô,  cần thiết  lãng phí thời gian chơi với  khác, vì cho dù bây giờ  chơi  đến ,   khi    nhận nuôi, cũng sẽ chia ly.” Viện trưởng nghĩ đến chuyện xưa, khẽ : “Cô  bao giờ thấy một đứa trẻ nào như cháu, tuổi  lớn, nhưng  chuyện  như  trải qua  nhiều chuyện .”
Bà   Hạ Thiên Ca: “Không ngờ chớp mắt một cái, cháu  lớn như  , cũng tìm    yêu, và sẵn sàng bộc lộ lòng , cô thật sự  vui.”
“Mẹ viện trưởng…” Mũi Hạ Thiên Ca  cay cay.
Cô chỉ nhớ khi ở viện phúc lợi, cô thật sự  cô độc, chỉ khi ở  mặt  viện trưởng, cô mới  thể thả lỏng một chút.
Vì  đối với cô,  viện trưởng là một   quan trọng.
Cô  hy vọng  viện trưởng  sai đường.
“Mẹ yên tâm, chuyện , cháu nhất định sẽ giúp  giải quyết!” Hạ Thiên Ca kiên quyết .
Viện trưởng  vẻ mặt quả quyết của Hạ Thiên Ca, môi mấp máy, vẻ mặt    thôi, cuối cùng vẫn    điều gì: “Cháu   quần áo .”
“Vâng.”
Nhìn Hạ Thiên Ca  lưng rời , ánh mắt viện trưởng lóe lên, tất cả những lời   cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
…
Hạ Thiên Ca gọi điện xin nghỉ với Hoàng Mao, đẩy tất cả các công việc tiếp theo,  hộ lý ở viện phúc lợi ba ngày.
Ba ngày , cả ngày cô ở bên bọn trẻ, cảm thấy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, dường như ở đây,  thể  nghĩ gì cả, tiếp tục  một đứa trẻ ngây thơ.
 thời gian   như ,  kéo dài  bao lâu.
Sáng sớm ba ngày , cô thức dậy  tìm viện trưởng,  phát hiện viện trưởng   trong phòng  việc.
Nghĩ đến những lời viện trưởng   đó, Hạ Thiên Ca lập tức vội vã  về phía nơi bọn trẻ thường hoạt động.
Vừa đến đó, cô  thấy một  đàn ông mặc đồ đen đang kéo Ninh Ninh và mấy đứa trẻ khác !
“Khoan !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-412-co-muon-dua-chung-di-lam-thi-nghiem-gi.html.]
Hạ Thiên Ca tăng tốc bước chân, vội vàng kéo Ninh Ninh và những đứa trẻ khác , kéo chúng về phía  , vẻ mặt lạnh lùng   đàn ông mặc đồ đen: “Anh là ai,  đưa chúng  ?”
Người đàn ông mặc đồ đen đeo khẩu trang che mặt,   rõ khuôn mặt, chỉ  thể  thấy một đôi mắt u ám, đánh giá Hạ Thiên Ca,  lên tiếng: “Cô là ai?”
Hắn  dường như cố ý hạ giọng, khiến giọng   khàn.
“ là hộ lý ở đây.” Hạ Thiên Ca bình tĩnh .
“Hộ lý?” Người đàn ông mặc đồ đen  chằm chằm  mặt cô: “Cô là Hạ Thiên Ca.”
Hạ Thiên Ca  ngờ    nhận   ngay lập tức, hai tay đột nhiên siết thành nắm đấm: “Nếu    ,   cũng  vòng vo nữa, rốt cuộc   đưa chúng  ,  thí nghiệm gì?”
“Xem  cô   ít.” Người đàn ông mặc đồ đen  lạnh một tiếng: “ đây   là chuyện cô nên , cô giao chúng cho !”
“Không thể nào!”
Hạ Thiên Ca  chút do dự : “Anh   rõ,  sẽ  giao bọn trẻ cho !”
“Nếu  như , thì  còn gì để  nữa.” Người đàn ông mặc đồ đen giơ tay lên, búng một cái.
Hạ Thiên Ca tưởng   gọi  đến, lập tức cảnh giác  xung quanh.
Tuy nhiên, xung quanh im lặng,   ai khác xuất hiện.
Ngay khi Hạ Thiên Ca còn đang nghi ngờ, hai cánh tay đột nhiên  nắm chặt từ phía !
Cô đột ngột  đầu ,  thấy mấy đứa trẻ  cô kéo  phía , đang  biểu cảm nắm chặt lấy cánh tay cô!
“Các em  gì ?” Tim Hạ Thiên Ca thót một cái, vội vàng  rút tay .
Tuy nhiên, lực tay của mấy đứa trẻ   lớn một cách đáng kinh ngạc, Hạ Thiên Ca nhất thời  thể thoát  !
Nhận  sự kỳ lạ của chúng, Hạ Thiên Ca giận dữ  về phía  đàn ông mặc đồ đen: “Anh   gì với chúng?”
“ chỉ là để chúng ngoan ngoãn  lời thôi.” Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng : “Cô cứ tiếp tục dây dưa với chúng .”
Nói xong,      , nhưng  nhớ  điều gì đó, bước chân dừng  một chút: “À  , bây giờ chúng   ý thức, chỉ  theo lệnh của , nếu  cản  cô, chúng sẽ  dừng  cho đến chết.”
Hắn  cố ý nhấn mạnh từ “chết”,  ung dung rời .
“Anh  !”
Hạ Thiên Ca  đuổi theo bắt lấy , nhưng bọn trẻ vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô  buông.
Trong lúc cấp bách, Hạ Thiên Ca chỉ  thể dùng sức hất bọn trẻ .
Chúng  lực tay nhưng chân   vững, như những cánh diều đứt dây, đập mạnh xuống đất!
Tim Hạ Thiên Ca cũng chùng xuống, cô cắn chặt môi, đành lòng   chúng,  đuổi theo  đàn ông mặc đồ đen.
Không ngờ mấy đứa trẻ ngã xuống đất đó,  lập tức bò dậy, như thể  cảm thấy đau đớn, lao về phía Hạ Thiên Ca!
…
Người đàn ông mặc đồ đen  thấy tiếng vật nặng rơi xuống phía , khóe miệng  động đậy, tăng tốc bước chân.
Một bóng  cao ráo,  chặn đường  .
Trong mắt   lóe lên một tia sát ý, nhưng khi  thấy  đến,  ngây  một lúc.
“Phong Hữu…”
Tần Phong Hữu cau mày.
Anh  yên tâm Hạ Thiên Ca, nên  qua xem, kết quả  đến   thấy  đàn ông mặc đồ đen , càng  ngờ đối phương  gọi tên .
Hơn nữa   vẻ… còn khá  mật.
“Anh là ai?” Tần Phong Hữu   , giữa lông mày vô thức hiện lên một vẻ lạnh lùng: “Anh quen  ?”