"Hì hì,   cẩn thận mà!" Lê Thước .
Cô y tá  hai  họ một cái, hiểu ý mà rời .
Hạ Thiên Ca trợn trắng mắt: "Anh xem em là đồ ngốc , tính  như thế nào em  rõ,  thể vì  cẩn thận mà  tai nạn xe  ?"
Lê Thước  thoạt   vẻ bồng bột, nhưng thật   cẩn thận. Mặc dù   lớn hơn cô nửa tuổi, nhưng từ khi quen ,    luôn chăm sóc cô như một   trai.
" là   gì  thể giấu  em mà!" Lê Thước cắn miếng táo cuối cùng, giơ tay lên, lõi táo vẽ một đường cong  mắt trong  trung và rơi  thùng rác.
Anh  thờ ơ : "Thật  là  thấy một con ch.ó ở giữa đường, sợ đ.â.m  nó, nên  mới đánh tay lái,  ngờ  đ.â.m  cây."
"Lê Thước!" Hạ Thiên Ca  tức  buồn , "Chỉ đánh tay lái thôi ?   y tá , cả đầu xe đều  biến dạng, nếu    may mắn  túi khí che chắn, thì bây giờ  mất mạng !"
"Bây giờ       !" Lê Thước đưa tay nắm lấy cổ tay cô, "Được  Thiên Thiên, em đừng giận nữa, con ch.ó nhỏ đó cũng là một sinh mạng vô tội mà,   thể  cứu~ Anh đảm bảo,   khi  đánh tay lái, nhất định sẽ chậm hơn một chút!"
Hạ Thiên Ca: "…"
"Aiya, em đừng  mãi thế,  xuống !" Lê Thước cố kéo cô  xuống.
"Em   , thấy    là  ." Hạ Thiên Ca , "Em còn  chút việc,    đây."
"Em  ngay bây giờ ?" Ánh mắt Lê Thước lóe lên,   mặt hiện lên vẻ đáng thương, "Em  chân  xem,  như thế  , em nỡ lòng nào để  một  trong bệnh viện ?"
Hạ Thiên Ca  hề lay động: "Anh  thể thuê  chăm sóc."
"Người chăm sóc   bằng  nhà chăm sóc." Lê Thước cúi đầu  chân , "Em cũng  bố   đều ở nước ngoài, bây giờ  một  ở trong nước, cũng    . Anh luôn xem em là  nhà, nếu ngay cả em cũng  ở bên cạnh , thì  thật sự    dựa  ai nữa."
Giọng  của   mang theo một chút chua xót.
Hạ Thiên Ca  khuôn mặt buồn bã của Lê Thước, tim  khỏi mềm : "Được   , em ở  là  chứ gì."
"Anh  ngay là Thiên Thiên em  nhất mà!" Lê Thước ngẩng phắt đầu lên,  mặt tràn ngập nụ  đắc ý,    còn vẻ buồn bã lúc nãy.
Hạ Thiên Ca: "…Lê Thước,     diễn viên thì thật là đáng tiếc."
"Cái đó   . Nếu    diễn viên , thì giới biên kịch chẳng  sẽ mất  một nhân tài ?" Lê Thước nhướng mày.
Hạ Thiên Ca lười tiếp tục đấu khẩu với  , trong lòng cô vẫn còn lo lắng cho Tần Phong Hữu, cô  với Lê Thước: "Em  ngoài gọi một cuộc điện thoại."
"Vậy em  nhanh về nhanh nhé!" Lê Thước vẫy tay.
Hạ Thiên Ca  nhanh  khỏi phòng bệnh, tìm một góc ở hành lang để gọi cho Tần Phong Hữu.
"Xin chào,  điện thoại quý khách  gọi  tắt máy…"
 dù Hạ Thiên Ca gọi bao nhiêu , đầu dây bên  vẫn trong trạng thái tắt máy.
Trong lòng Hạ Thiên Ca nảy sinh một cảm giác bất an, cô  sang gọi cho chị Từ.
 bên chị Từ cũng tắt máy.
Cảm giác bất an trong lòng càng lớn, Hạ Thiên Ca lập tức gọi cho An Sơ Nguyệt, may mắn là An Sơ Nguyệt nhanh chóng bắt máy: "Thiên Ca?"
"Sơ Nguyệt, bây giờ cô giúp  đến quán cà phê cạnh bờ sông xem thử." Hạ Thiên Ca gấp gáp , "Tần Phong Hữu và chị Từ đều  gọi !"
"Được,   ngay!" An Sơ Nguyệt cũng  chần chừ, cúp điện thoại   ngoài.
Hạ Thiên Ca  màn hình điện thoại tối ,  cam lòng  gọi cho Tần Phong Hữu một  nữa,  thấy đầu dây bên  vẫn tắt máy, đành gửi một tin nhắn.
[Phong Hữu,  điện thoại  tắt máy , thấy tin nhắn thì gọi  cho em.]
Tin nhắn  gửi , nhưng như đá chìm đáy biển,   bất kỳ hồi âm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-419-em-no-long-nao-de-anh-mot-minh-trong-benh-vien-sao.html.]
Hạ Thiên Ca   ngây  một lúc,  mới thất thần  trở  phòng bệnh.
Cô  xuống ghế,  chằm chằm  điện thoại.
"Em  ?" Lê Thước hỏi.
Hạ Thiên Ca  để ý đến  .
"Bốp!" Đầu Hạ Thiên Ca  đánh một cái.
Cô theo bản năng ôm đầu, trợn tròn mắt  Lê Thước: "Anh đánh em  gì?"
"Ai bảo em  chăm sóc bệnh nhân, cứ  thẫn thờ ở đây?" Lê Thước  cô, "Rốt cuộc em    ,  ngoài gọi điện thoại về, cứ như hồn bay phách lạc ? Sao,  đạo diễn từ chối  ?"
"Không  !" Hạ Thiên Ca lườm  , "Em là loại  sẽ  từ chối ?"
Cô cúi đầu  điện thoại: "Là Tần Phong Hữu, điện thoại của   tắt máy ."
"Tần Phong Hữu?" Ánh mắt Lê Thước lóe lên hai cái, "Anh thấy tin tức , hai  đang hẹn hò ?"
Hạ Thiên Ca gật đầu.
"Anh  ngay mà, con gái lớn  giữ !" Lê Thước dùng một cú cốc nhẹ  trán cô, nhưng  dùng nhiều sức, "Mới đó mà     lừa  ?"
"Cái gì mà lừa , giọng điệu của  giống hệt bố em !" Hạ Thiên Ca xoa trán, "Với       , dùng cái từ lừa   gì!"
"Không  lừa  ?" Lê Thước chế giễu, "Anh  là ảnh đế, bên cạnh  bao nhiêu phụ nữ, nhiều cám dỗ như ,   chắc chắn  thể giữ  mãi  ? Anh  cho em ,  là đàn ông,  hiểu rõ nhất đàn ông nghĩ gì. Bây giờ là thấy em trẻ , đợi khi em lớn tuổi , chẳng  sẽ tìm  xinh  và trẻ hơn !"
"Anh đừng  bậy!" Hạ Thiên Ca lườm  , "Phong Hữu   là  như thế!"
Lê Thước nheo mắt: "Em tin tưởng   đến  ?"
"Em tin  !" Hạ Thiên Ca  mà  chút do dự.
Ngón tay cô siết chặt điện thoại,  thẳng  Lê Thước: "Anh   chúng em  trải qua những gì . Em sẵn sàng vì   mà   biển lửa,   cũng sẵn sàng giao tính mạng của  cho em. Trong lòng em, chúng em từ lâu   thể tách rời."
Nụ   mặt Lê Thước thu .
Anh   cô chằm chằm, trong mắt lấp lánh những cảm xúc  rõ tên, một lúc , bờ vai  căng thẳng mới thả lỏng, khóe môi nhếch lên: "Thật là cảm động lòng  quá. Hai   hổ là diễn viên, ngay cả chuyện hẹn hò cũng  thể oanh oanh liệt liệt."
Anh  dừng : "Vậy nếu  một ngày, hai  bắt buộc  chia xa thì ?"
"Sẽ   ngày đó." Thần sắc Hạ Thiên Ca dịu dàng và kiên định, "Ngay cả khi đó là một khe vực đầy lửa, em cũng sẽ vượt qua,  bên cạnh  ."
Lê Thước: "…Vậy nếu là cái c.h.ế.t thì ?"
Giọng    nhỏ, Hạ Thiên Ca   rõ: "Cái gì?"
Ánh mắt Lê Thước lóe lên, một lát  mới thu hồi tầm mắt: "Không  gì." Anh  ngáp một cái, "Anh  là  buồn ngủ ,  ngủ một lát, nếu   chuyện gì, em đừng gọi  dậy."
Hạ Thiên Ca: "…Được."
Cô giúp Lê Thước đắp chăn cẩn thận,    nhanh chóng nhắm mắt , chìm  giấc ngủ.
Cô    điện thoại.
Không  An Sơ Nguyệt  tìm thấy Tần Phong Hữu và họ .
Hạ Thiên Ca  hiểu  cảm thấy  bồn chồn.
Cô  dậy khỏi ghế,  Lê Thước đang ngủ say,   dậy   ngoài hóng gió một chút.
Vừa bước  khỏi phòng bệnh, cô   thấy một tiếng ồn ào bên ngoài.