Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Thiên Ca gọi điện cho Hoàng Mao, kể  chuyện,    đến quầy y tá một chuyến.
"Xin hỏi  nhà của Từ Viện,   qua đời trong vụ nổ quán cà phê,  đến ?" Hạ Thiên Ca hỏi.
"Để  tra, xin chờ một chút." Y tá lật xem hồ sơ,  lắc đầu, "Chưa. Người nhà của cô  vẫn  đến, chúng  cũng  liên lạc ."
"Được , cảm ơn cô."
Hạ Thiên Ca   , lấy điện thoại  khỏi túi, lật xem danh bạ từng , tìm thấy  điện thoại của chồng chị Từ.
Mấy năm nay điện thoại   cập nhật nhiều , nhưng cô vẫn  đổi, cô là  hoài niệm, cộng thêm điện thoại cũng  hỏng, nên cô  dùng nó đến tận bây giờ,  điện thoại trong danh bạ cũng  xóa.
Danh bạ của cô   nhiều ,  nhanh  tìm thấy  của chồng chị Từ,  gọi .
Đầu dây bên  im lặng hai giây,  một giọng nữ máy móc vang lên: "Số điện thoại quý khách  gọi là   tồn tại…"
Số  tồn tại?
Hạ Thiên Ca sững .
Cô  nghĩ  thể là đối phương tắt máy, nhưng  ngờ  là   tồn tại.
Chẳng lẽ là mấy năm nay  đổi điện thoại  ?
 chồng chị Từ  kinh doanh, điều quan trọng nhất của   kinh doanh chính là khách hàng, một khi đổi , khách hàng  thể sẽ  liên lạc . Anh  đáng lẽ sẽ  dễ dàng đổi  điện thoại.
Một ý nghĩ bất khả thi lóe lên trong đầu Hạ Thiên Ca.
Vụ nổ quán cà phê    lẽ   là một tai nạn. Nếu  là nhắm  họ, thì chứng tỏ chị Từ quả thật  một vài chuyện,   thể, chị  là  đến từ thế giới bên ngoài.
Vậy thì, chồng của chị , cũng   thể là  ngoài.
Hoặc,  đó căn bản   là chồng của chị , chỉ là đóng vai chồng của chị  mà thôi.
Nói như , việc họ mãi   con cũng  thể giải thích .
Hạ Thiên Ca cất điện thoại , tâm trạng  chút phức tạp.
Những chuyện cô  trải qua bấy lâu nay, bây giờ đều  đảo lộn  . Những  cô từng quen , đều  thể là giả,   gì đáng ngờ hơn thế.
 cái c.h.ế.t của chị Từ,  là sự thật.
Nếu chồng chị  cứ mãi  xuất hiện, thì điều đó chứng tỏ,  của thế giới   từ bỏ chị Từ , cũng sẽ  đến giúp chị  lo hậu sự.
Ngón tay Hạ Thiên Ca  siết chặt, một lúc  cô   ,  với y tá: "Các cô    điện thoại của nhà tang lễ ?"
…
Một tiếng ,  của nhà tang lễ đến xác nhận danh tính,  đưa t.h.i t.h.ể chị Từ .
Hạ Thiên Ca  đưa thêm tiền, nhờ dịch vụ mai táng lo liệu hậu sự cho chị .
Cũng  lúc đó, Hoàng Mao cũng  đến bệnh viện.
"Thiên Ca, chuyện gì thế ,   đột nhiên xảy  vụ nổ?" Hoàng Mao hỏi dồn dập như s.ú.n.g liên thanh.
Hạ Thiên Ca  thể giải thích chuyện phức tạp  cho   , chỉ  thể : "Nguyên nhân cụ thể cảnh sát vẫn đang điều tra."
"Vậy     chạy đến quán cà phê đó, là  uống cà phê với cô ?" Hoàng Mao  Hạ Thiên Ca từ  xuống , "Sao cô   ?"
"Ban đầu hai chúng  định  cùng , nhưng bạn của   tai nạn xe , nên  rẽ  bệnh viện…" Hạ Thiên Ca đột nhiên khựng .
Một ý nghĩ  thể tin nổi lóe lên trong đầu cô.
"Sao ?" Hoàng Mao thấy cô đột nhiên   gì, khó hiểu hỏi.
Hạ Thiên Ca mới  hồn: "A,   gì,  chỉ nhớ  một chuyện. Cái đó,   thể ở đây chăm sóc Tần Phong Hữu một lúc ?   thuê  chăm sóc , nhưng vẫn  đến."
"Không ,  sẽ ở đây trông  . Cô  việc thì cứ  ." Hoàng Mao .
Hạ Thiên Ca mím môi,  đầu trở  phòng bệnh của Lê Thước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-421-le-thuoc-that-su.html.]
Cô đẩy cửa , thấy Lê Thước vẫn đang ngủ.
Cô  đến bên giường,  Lê Thước đang ngủ say.
Cô   còn nhớ từ khi nào, Lê Thước đột nhiên bước  cuộc sống của cô, trong những tháng ngày tăm tối của cuộc đời,  mang đến cho cô một tia sáng.
Cô   nhiều bạn bè, bên cạnh đa phần là những  qua đường, chỉ  Lê Thước, trong lòng cô luôn là một  bạn  thể  thế.
 nếu, Lê Thước mà cô ,   là Lê Thước thật sự thì ?
Hạ Thiên Ca   nghĩ đến khả năng , nhưng cô cũng    sống trong một lời  dối.
Cô  vì lời  dối và vu khống, mà  đóng băng sự nghiệp ba năm, cô    lừa dối thêm nữa.
Hạ Thiên Ca lặng lẽ chờ đợi,    bao lâu, Lê Thước tỉnh .
Vừa mở mắt ,    thấy Hạ Thiên Ca  bên giường, ngây  một chút  dụi dụi mắt: "Sao em   ở đây?"
"Em  chuyện  hỏi ." Hạ Thiên Ca  chằm chằm  .
Lê Thước khựng tay  một chút,  buông tay xuống, nở một nụ  cà lơ phất phơ: "Sao đột nhiên  nghiêm túc ? Chẳng lẽ là,  tỏ tình với ?"
Anh  tặc lưỡi một tiếng: "Anh   cho em ,  đây là    nguyên tắc, bạn gái của  khác thì   động   nhé~  nếu em định chia tay với thằng nhóc Tần Phong Hữu , thì  vẫn  thể suy nghĩ  đấy."
"Lê Thước!"
Không khí   tạo ,   Lê Thước phá tan.
Thấy Hạ Thiên Ca thực sự tức giận, Lê Thước vội vàng giơ hai tay đầu hàng: "Được  , đại tiểu thư của  ơi, em đừng giận, em   em  !"
Hạ Thiên Ca hít một  thật sâu,  tiếp tục: "Lê Thước, em hỏi ,    chuyện về một thế giới khác ?"
Ánh mắt Lê Thước lóe lên hai cái: "Một thế giới khác?"
" , chính là ngoài thế giới chúng  đang sống, còn  một thế giới khác, và thế giới của chúng , là một thế giới nhỏ do  của thế giới đó tạo ." Khi Hạ Thiên Ca  những lời , cô luôn  chằm chằm  Lê Thước,  xem phản ứng của  .
Lê Thước u buồn  Hạ Thiên Ca,   gì.
Khi Hạ Thiên Ca dần chìm xuống, Lê Thước đột nhiên bật : "Không  chứ Hạ Thiên Ca, từ khi nào em chuyển sang  biên kịch ? Lại  thể   một câu chuyện vớ vẩn như thế!"
Hạ Thiên Ca: "…Lê Thước!"
Cô tức giận giơ tay đánh   một cái: "Anh  thể đừng  nghiêm túc nữa , em  thật mà!"
"Được   , nghiêm túc nghiêm túc!" Lê Thước hắng giọng, cố gắng  cho khuôn mặt  trai của  trở nên nghiêm túc, "Vậy thì  nghiêm túc  cho em , cái thế giới mà em …"
Anh  dừng  một chút.
Tim Hạ Thiên Ca thắt .
Lê Thước  cô,   tiếp: "Thật là quá hoang đường và buồn ! Hahaha!"
Hạ Thiên Ca: "…"
Cô nghiến răng,  Lê Thước đang  run cả , đột nhiên   ,  nhanh đến cuối giường, "bốp" một cái tát  chân  thương của  !
"Aaa!"
Lê Thước hét lên một tiếng thảm thiết!
"Hạ Thiên Ca,  chỉ  em hai tiếng thôi mà, em đến mức  g.i.ế.c  !"
Tiếng kêu thảm thiết của Lê Thước  cô y tá bên ngoài chạy , cô y tá "kéttt" một tiếng đẩy cửa : "Sao thế?"
"Chân, chân của !" Lê Thước chỉ  chân,  hít khí, "Cô   đánh  chân ,  gãy cả chân  !"
"Chân của  vốn dĩ  gãy  mà." Cô y tá     tới, kiểm tra chân của  , "A,  !"
Nói xong cô    với Hạ Thiên Ca: "Cô gái , dù hai   cãi  thế nào, nhưng   cũng là bệnh nhân, cô cũng  thể  tay tàn nhẫn như  chứ?"
Hạ Thiên Ca: "…Vâng."
Cô lúng túng  cô y tá rời ,  từ từ  đầu  Lê Thước: "Cái đó… xin  nhé, ban đầu em cứ nghĩ là chân của   gãy là… là giả."