"Anh  bó bột thế   mà còn giả  ?" Lê Thước tức đến hộc máu, "Đây là cái chân gãy thật sự! Gãy thật sự đấy!!"
"Được ,  ,  của em,  của em~" Hạ Thiên Ca  đến  mặt Lê Thước, dịu giọng, "Đáng lẽ  em  nên  tay,  đừng giận nữa nhé~"
"Hừ!" Lê Thước hừ lạnh một tiếng,  mặt .
"Hay là lát nữa em  mua cho  món gà rán ở quán  thích ăn nhất?" Hạ Thiên Ca thăm dò hỏi.
Lê Thước nhíu mày hai cái.
Hạ Thiên Ca thấy vẻ mặt    chút dịu , liền  tiếp: "Cả món soda cực ngon ở quán đó nữa!"
Lê Thước lúc  mới  đầu ,  Hạ Thiên Ca đang lấy lòng, bĩu môi: "Thế...  , em  sớm về sớm nhé."
"Được thôi!" Hạ Thiên Ca gật đầu lia lịa, "Em  ngay đây!"
Cô   vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa phòng bệnh , cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem  Lê Thước    của thế giới , là cô  nghĩ quá nhiều . May quá,  vẫn là Lê Thước mà cô quen .
Hạ Thiên Ca  đầu  cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, gọi một cuộc điện thoại, nhờ  giao hàng  mua gà rán và soda. Bây giờ cô  việc quan trọng  , chỉ  thể nhờ  chạy việc.
Cô đến quầy y tá hỏi phòng bệnh của Lý Mậu, may mắn là Lý Mậu cũng ở Bệnh viện Nhân dân  Một, cô  cần  chạy  chạy .
Cô tìm đến phòng bệnh của Lý Mậu,  đến  thấy một đám vệ sĩ vây ở cửa, ai nấy đều cao to vạm vỡ,  chằm chằm   qua  với ánh mắt đầy đe dọa.
Hạ Thiên Ca: ... Cái tên Ngụy Vô Lương ,  chuyện  cũng đáng tin phết.
Chỉ là...
Hạ Thiên Ca thấy ánh mắt nghi ngờ của các vệ sĩ đổ dồn lên  , lập tức thấy  đau đầu, chầm chậm  đến thăm dò : "Cái đó...  là bạn của thiếu gia các !"
Mặt các vệ sĩ  biểu cảm,   ý định nhường đường chút nào.
"  thật đấy,  quen Ngụy thiếu gia của các ." Hạ Thiên Ca thành thật   mắt họ.
Các vệ sĩ vẫn  thẳng về phía .
Hạ Thiên Ca: ...
Cô từ bỏ ý định tiếp tục  lý với các vệ sĩ,  đầu gọi điện cho Ngụy Vô Lương.
Ngụy Vô Lương ở đầu dây bên    đểu, nhưng hiệu suất  việc thì khá nhanh, bên   cúp điện thoại  đầy vài phút, máy liên lạc của một vệ sĩ  reo lên.
"Vâng."
Vệ sĩ  Hạ Thiên Ca, lập tức nhường đường.
"Làm  lắm, cứ tiếp tục phát huy nhé." Hạ Thiên Ca , điềm nhiên bước qua  mặt họ.
Cô đến cửa phòng bệnh, gõ cửa.
"Mời ." Giọng Lý Mậu vang lên.
Hạ Thiên Ca đẩy cửa bước , thấy Lý Mậu đang   giường bệnh bình an vô sự, trong lòng nhẹ nhõm.
Lý Mậu bây giờ là manh mối duy nhất của cô, may mắn là    .
Nhìn thấy Hạ Thiên Ca, vẻ mặt Lý Mậu   chút vi diệu,  kịp để Hạ Thiên Ca mở lời,     : "Là  Phong Hữu bảo chị đến ?"
Hạ Thiên Ca nhướng mày: "Anh Phong Hữu? Quả nhiên các  quen  từ ."
"Quả nhiên  Phong Hữu vẫn như xưa, cái gì cũng  cho chị ." Lý Mậu  nhỏ, "Cũng ,  Phong Hữu  bao giờ giấu chị bất cứ điều gì."
"Xưa ,  bao giờ." Hạ Thiên Ca lặp , "  Phong Hữu ,  và   quen  ở thế giới ,  là   đầu phòng thí nghiệm, còn   là trợ lý của . Vậy thí nghiệm mà chúng  đang nghiên cứu, chính là cách để tạo  thế giới  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-422-cac-nguoi-co-gi-khac-voi-ke-hanh-quyet.html.]
" ,  thứ ở đây đều do các chị tạo ." Lý Mậu gật đầu.
"Vậy những phó bản mà chúng    thì ?" Hạ Thiên Ca  chằm chằm  mắt  , "Đây cũng là một phần của thí nghiệm ?"
"Tất nhiên, đó là những thử thách dành cho những   chọn, chỉ trong những thử thách  ngừng, mới  thể khơi dậy tiềm năng." Lý Mậu  một cách đương nhiên, "Trong quá trình tiến hóa của con , thương vong là điều  thể tránh khỏi."
Vẻ mặt Hạ Thiên Ca  trầm xuống: "   nhiều   chết."
"Trong quá trình tiến hóa của con , thương vong là điều  thể tránh khỏi." Chàng trai với gương mặt baby  mặt    những lời    phù hợp với tuổi tác và vẻ ngoài, lạnh lùng và tàn nhẫn, " những  sống sót, đều sẽ  thành quá trình tiến hóa, trở thành sức mạnh  thể thiếu của đất nước!"
Trong mắt   đầy vẻ khao khát: " ước gì  cũng là   chọn, nhưng tiếc là    khả năng đó,  chỉ  thể ở trong phòng thí nghiệm,  công việc của ."
" những   chọn   nghĩ như , nếu cho họ cơ hội để lựa chọn bây giờ, họ chỉ  sống một cuộc sống bình an vô sự." Hạ Thiên Ca  nhàn nhạt, "Nếu  ở trong đó,  cũng sẽ nghĩ như  thôi."
"Không,  sẽ !" Lý Mậu lập tức phủ nhận,    chằm chằm  Hạ Thiên Ca, "Tất cả những gì chúng  ,   là để biến bản  thành  hữu ích nhất ? Lời  là chị   với  đấy!"
" ?" Hạ Thiên Ca nhíu mày.
" , ngày đầu tiên  đến phòng thí nghiệm,    chị  với   rằng, tất cả những đau khổ mà chúng  chịu đựng bây giờ, đều  giá trị, chị còn , sản phẩm thí nghiệm của chúng  nhất định sẽ thành công..." Lý Mậu  về chuyện cũ, mắt   sáng lên.
Hạ Thiên Ca  cắt ngang lời  : "Sản phẩm thí nghiệm? Có  là những  hoặc ma quỷ mà chúng  gặp trong phó bản ?"
" , họ đều là những sản phẩm thí nghiệm mà chúng   nghiên cứu và chế tạo ,  thể điều chỉnh độ khó tùy theo khả năng của   phó bản. Nếu sản phẩm thí nghiệm  c.h.ế.t trong một phó bản, chúng  sẽ tái sử dụng, cho đến khi sản phẩm thí nghiệm c.h.ế.t hẳn thì thôi." Lý Mậu , " cũng  một    bằng công nghệ 5D."
"Vậy tất cả đều là giả, đúng ?" Hạ Thiên Ca nghĩ đến ảo giác mà cô  bước  trong nhà kho  đó.
Trong ảo giác, cô dường như đang đối phó với một sản phẩm thí nghiệm mất kiểm soát,  thể thấy rằng những sản phẩm thí nghiệm đó cũng  dễ chế tạo.
Dù  thì chúng  giống , và  thể suy nghĩ, nghĩ đến những "con " đáng sợ mà cô  trải qua trong phó bản, cô đều  thán phục bản    từng tạo  những sản phẩm thí nghiệm như .
" , tất nhiên đều là giả." Lý Mậu gật đầu, " những vật liệu  đều  sử dụng bằng công nghệ sinh học, bất kể là kết cấu da  khả năng suy nghĩ, đều  giống , điều  cũng nhờ  sự hỗ trợ của các nhà đầu tư, cấp  mới  tiền để liên tục đầu tư  công nghệ sinh học."
Nghe giọng điệu của Lý Mậu, những  cấp  và nhà đầu tư, bao gồm cả nhân viên trong phòng thí nghiệm, dường như đều là  .
 Hạ Thiên Ca luôn cảm thấy  điều gì đó  bất thường.
"À  ,  Phong Hữu ,     đến cùng chị?" Lý Mậu   bên ngoài, lập tức trở nên lo lắng, "Anh Phong Hữu  xảy  chuyện gì chứ?"
Hạ Thiên Ca   : "Anh  vốn định  gặp một  của thế giới các , nhưng  xảy  một vụ nổ, bây giờ   vẫn đang   giường bệnh,  qua khỏi cơn nguy kịch."
"Cái gì?"
Lý Mậu đột ngột  bật dậy: "Sao  như ?"
"Chuyện   hỏi  mới ." Hạ Thiên Ca , "Tại  họ  sợ chúng   sự thật như , tại  họ  dám để chúng   ngoài?"
Mỗi khi cô  một từ, sắc mặt Lý Mậu dường như  tái  một phần: "Không thể nào,  lẽ họ chỉ sợ lộ bí mật, sợ các chị   thành quá trình tiến hóa    ngoài, như  thì tất cả nhân lực và vật lực  đầu tư  đó đều đổ sông đổ bể..."
"Chỉ vì , mà  thể coi mạng  như cỏ rác, tùy tiện cho nổ c.h.ế.t nhiều  như  ?"
Giọng Hạ Thiên Ca trở nên lạnh lùng: "Cậu    nãy   thấy bao nhiêu   trong phòng cấp cứu , con cái,   của họ, tất cả đều c.h.ế.t trong vụ nổ. Cậu  rằng mục đích ban đầu của các  là cứu thế giới, bảo vệ  dân, nhưng bây giờ những gì các  ,  gì khác với kẻ hành quyết? Các   bảo vệ họ, ngược  còn đẩy họ  vực sâu."
Tay Lý Mậu run rẩy.
Đồng tử   chấn động mạnh, dường như đang đấu tranh với niềm tin mà    giữ bấy lâu nay.
"Và cả chính ,  thậm chí còn  thể   cách  ngoài,  nghĩ là vì họ cũng  cấy chip   . Lý Mậu, một tổ chức thậm chí  thể tin tưởng đồng đội,  thật sự đáng để  thề c.h.ế.t  theo ?"
Lý Mậu: "..."
Lý Mậu   nên lời.
" sẽ  ép ,  hy vọng  suy nghĩ kỹ  hãy trả lời ." Hạ Thiên Ca  xong liền   định rời .
Phía , Lý Mậu đột nhiên cất tiếng.
"Chờ một chút."