“Trên đời  ai   chân tình, vì  của em  đáng giá hơn?” Chu Luật Trầm cúi ,  thở nóng bỏng phả  tai Thẩm Tĩnh, từng chữ gằn , giọng  trầm thấp, như treo lửng cô giữa bầu  khí, “Hửm?”
Chu Luật Trầm cảm thấy cô thật vô vị,   giữ chừng mực.
“ là  đáng giá.
Trong lòng , quyền thế, chính trị, mới là quan trọng nhất.
Anh chẳng hề bận tâm ai thích ,  ai  thích .” Cô cố gắng thoát khỏi sự khống chế của , nhưng   nhỏ bé vẫn  thoát khỏi lòng bàn tay to lớn ,  giữ chặt,  nhúc nhích nổi.
“Có tình cảm thì  thể no bụng ?” Giọng Chu Luật Trầm khàn khàn, sắc mặt lạnh lùng, lộ rõ vẻ bất nhẫn.
Cô lắc đầu.
“Không thể.
Tình cảm rẻ mạt nhất, ai  lưng  cũng  thể yêu bất kỳ ai khác.”
Cô cũng   tiếp tục sa đọa nữa.
“Hối hận vì  ở bên ?”
Giọng  khàn đặc, vang lên trong  gian trống trải.
Đôi mắt cô cay xè, cúi đầu khẽ thì thầm, như đang nhớ , “Không hối hận.
Anh đối với   .”
Anh ,     ?
 cũng vì thế mà cô càng sa .
Mọi  xung quanh thường bảo:
– Chúng  ở Thượng Hải, nhắc đến nhị công tử nhà họ Chu, quả thật   cách chiều chuộng cô gái nhỏ đó.
Vì cô  mà chi một khoản lớn thuê  vớt cả biển cá.
– Từ Bắc Kinh chỉ mất bốn tiếng vận chuyển hải đường trắng về Thượng Hải, loại hoa nở quanh năm.
– Cô bé gặp chuyện ở quán bar nổi tiếng nhất thành phố, ngay lập tức nhị công tử dùng chuyên cơ riêng bay về Thượng Hải giữa đêm khuya, khiến cả quán  đóng cửa.
– Lần ,   bao cả  lâu, chỉ trong một ngày chi đến 240 nghìn tệ.
Ngay cả  tiền 240 nghìn đối với  cũng chẳng khác nào 24 đồng.
Cô úp mặt  sofa, nước mắt gần như  kiềm chế , nhưng   để  thấy.
“Những điều   đều  tỉnh táo,   do say.”
Không  tại , Thẩm Tĩnh đột nhiên  nấc lên.
Chu Luật Trầm lật  cô ,  cô  đến rối bời, mái tóc rối tung như tổ chim.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, ngón tay dính đầy nước mắt nóng hổi, “Không ở bên  nữa thì thôi, cần gì  ?”
Thật hiếm khi thấy  dịu dàng như .
Thẩm Tĩnh vô thức ôm lấy cổ , ghé sát  cổ họng trầm thấp mạnh mẽ của .
Cuối cùng cô cũng đợi  nổi lời giải thích từ .
Những gì cô thấy chính là sự thật:  sắp cưới Văn Hân.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống n.g.ự.c cô.
Chu nhị công tử vốn dĩ là kẻ vui chơi nhân gian,  dễ dàng vướng  tình cảm.
Tình yêu của  trưởng thành,    thể  đẽ và  thể bỏ lỡ như trong tiểu thuyết  phim ảnh.
Mập mờ giống như bọt biển, chạm nhẹ liền tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/si-me/chuong-237.html.]
Giữa nhân gian vô tình, hàng ngàn vạn con tim lạnh lùng, cộng  cũng  bằng một phần sự vô tình của Chu Luật Trầm.
“Thật sự  thể tiếp tục nữa.
Mệt mỏi lắm .
Mong  hiểu, và chúc  tiền đồ rộng mở.”
Khi lời    dứt, ngay cả chiếc đồng hồ nhỏ treo  tường cũng như ngừng chạy.
“Được.” Chu Luật Trầm xoa nhẹ  đầu cô, giọng  mệt mỏi, “Khóc đủ  thì nghỉ ngơi .
Đừng  mà  loạn nữa,    sẽ  để em xuất hiện  mặt  ,  ?”
Giọng cô nghẹn ngào, nhỏ như gió thoảng, “Ừm,   .”
Anh xoay , dáng vẻ lập tức lạnh lùng, vô tình.
Anh nhặt quần tây và áo sơ mi  thảm lên,  về phía phòng  đồ.
Thẩm Tĩnh  trở  sofa,  lên trần nhà lộng lẫy.
Rõ ràng giây ,  còn  cô bằng ánh mắt đầy tình cảm.
 ngay giây ,   là .
Cô    đồ xong, bộ sơ mi đen mới tinh phối cùng quần tây đen, tay cầm áo vest cùng tông, chậm rãi cài khuy áo, dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
Từng động tác của  như càng  nổi bật vẻ cấm dục lạnh lùng   .
Cánh cửa mở .
“Rầm” một tiếng, căn phòng  còn bóng dáng của  nữa.
Thẩm Tĩnh   sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Luật Trầm,  vô tâm, sẽ  bao giờ dừng  vì ai.
Ngày 31 tháng 12, thời tiết ở Thượng Hải  lạnh.
Chu Luật Trầm để cô ở  trong căn nhà ,  lẽ đây là cách kết thúc đau đớn nhất của cả hai.
Ban đầu, chính cô tình nguyện sa  vũng lầy .
Lại thêm một năm mới, ngày đầu tiên của năm mới.
Thẩm Tĩnh  còn tâm trạng để chào đón nữa.
Những ngày  qua, vẫn như  khi, chẳng  gì  đổi.
Thẩm Tĩnh  trở về Vân Đỉnh, hai  dường như ngay cả một lời tạm biệt bình thường cũng  .
Tình cảm vốn dĩ là như .
Không đúng,   vốn   tình cảm.
Thẩm Tĩnh cúi đầu, lướt điện thoại, màn hình trống , thật buồn .
8 giờ tối, khách rời  hết,  lâu đóng cửa.
Trong phòng  mấy vị đồng nghiệp  việc với cô nhiều năm.
Hình Văn Đông đang tính toán tiền lương cho Thẩm Tĩnh,  thở dài  quan sát cô  lâu, “Đi  còn   ?”
Thẩm Tĩnh nhận tờ giấy lương,  nhẹ, “Sẽ   chứ.
Đoàn trưởng  tận tình dạy dỗ  suốt bao năm.
Nếu   đoàn trưởng, ai mà  đến cô bé Tiểu Tĩnh ?”
Hình Văn Đông càng nghĩ càng tiếc nuối, “Cô nhóc ,    ở đây  vui ?”