Chị xem, A Trầm của chúng ?”
Đại thái thái là cứng đầu, chẳng dễ thuyết phục: “Những quản lý lâu năm ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của nó.
Có là A Quần giúp nó vận động hành lang ?”
Nhị thái thái giải thích: “Không .
A Quần gần đây bận rộn, công tác suốt, đến Tết còn về nhà ăn cơm.”
Đại thái thái liếc Chu Luật Trầm, rõ ràng là giận nhưng nỡ trách mắng.
Nhà họ Chu sinh một công tử như ?
Sao thể nghiêm túc, định như bình thường?
Sao thể sống trách nhiệm và chuẩn mực hơn?
“Bảo cháu cưới vợ thôi mà cũng khó thế ?
Không lấy vợ sinh con cả đời cũng .
cháu cưới ai, cũng cho bước đây.”
Chu Luật Trầm , tiếp tục rót cho Đại thái thái, như thể chuyện gì xảy .
Anh đó, lắng hai bà chuyện – một bảo vệ, một trách cứ.
Những gì , hối hận.
Khi màn đêm buông xuống, ánh mắt hút những khóm hải đường trong sân.
Ngồi cả ngày khiến bỗng nhiên thèm t.h.u.ố.c lá.
Đôi môi mím , ánh mắt cô độc, trống trải, chằm chằm những bông hải đường.
Hải đường nở hoa, Nhị thái thái để đến tiết xuân phân sẽ cho nó nở.
Nhìn một lúc, Chu Luật Trầm dậy rời , lái xe mục đích, cũng chẳng giờ .
Cuộc hẹn của Tạ Khâm Dương, nhận lời, lạnh lùng cúp máy, dừng xe bên lề đường, lười biếng tựa ghế, nắm tay thành quyền tựa lên má, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không nghĩ ngợi gì, cũng chẳng mong đợi điều gì.
Trang Minh tìm đến, qua cửa sổ xe mở hé, thấy Nhị công tử cúp điện thoại, tắt máy.
Trang Minh nhận Nhị công tử lúc toát lên vẻ uể oải, chút hứng thú.
Người gặp thể gặp, còn những gặp thì quấy rầy mỗi ngày.
Trang Minh nhắc: “Máy bay riêng đến sân bay chờ, giờ New York ?”
Chu Luật Trầm ở Bắc Kinh một thời gian dài để bầu bạn với nhị lão thái thái.
Cuộc họp tại Liên Hành cần đích chủ trì.
Nhị Lão thái thái từng hỏi liệu định chuyển hẳn về Bắc Kinh để tiện cho các cuộc họp.
Anh chẳng suy nghĩ gì, cũng trả lời.
Chu Luật Trầm từ từ mở mắt, ngoài cửa sổ: “Mấy giờ ?”
Trang Minh xem đồng hồ: “ 19 giờ.”
Thẩm Tĩnh từ Thượng Hải đáp chuyến bay đến Bắc Kinh, ở cổng lớn đợi chú Lương.
Chờ lâu vẫn thấy chú đến.
Có lẽ chú Lương lớn tuổi , thường nhầm giờ, cũng đến muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/si-me/chuong-295.html.]
cả gia đình chú đều sống nhờ công việc , nên Thẩm Tĩnh từng nghĩ đến việc đổi tài xế.
Nếu chú đến, cô sẽ gọi taxi.
Dòng xe đón trả khách cứ qua mà .
Bỗng ba chiếc xe Hồng Kỳ kiểu dáng nội liễm, khiêm tốn chạy lướt qua cô.
Thẩm Tĩnh trong lòng tò mò, theo một lúc.
Cô nhận biển xe.
Qua cửa sổ phía của một trong các xe, cô thoáng thấy bóng nửa mặt nghiêng của một đàn ông.
Anh đang trò chuyện với thư ký, dường như nhận sự hiện diện của cô.
Xe dừng ngay ngắn.
Dù Trang Minh thấy Thẩm Tĩnh, vẫn giữ vẻ bình thản, như thấy gì, mở cửa xe.
Chu Luật Trầm bước xuống, bộ vest tối màu cùng cà vạt của toát lên vẻ nghiêm nghị, quyền uy, như thể giữa họ một thế giới ngăn cách – lạnh lùng, xa cách, cao sang.
Thẩm Tĩnh chút biểu cảm, xoay , hít sâu một .
Anh định ?
Sân bay quốc tế, lẽ là bay sang New York.
Vậy là ?
Bao giờ sẽ trở ?
Năm ?
Năm nữa?
Hay sẽ định cư luôn ở nước ngoài mà định về?
Nhiều ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu cô.
Chu Luật Trầm thoáng liếc về phía cô.
Nhìn bộ quần áo và phong cách của cô, ánh mắt dường như mang chút hài lòng, nhưng nhanh thu ánh , kìm nén ý nghĩ nên .
Cô thấy , cũng chẳng thêm lời nào.
Trong tình huống , chút gợn sóng cảm xúc là điều thể.
Chờ đợi lâu, Thẩm Tĩnh bỗng thấy chán ghét dáng vẻ lạnh nhạt, như quên sạch chuyện xảy trong đêm ở chùa của .
Anh đối xử với tình cảm như một trò chơi, chỉ tìm kiếm sự mới mẻ và kh*** c*m.
Ngủ cùng dường như chỉ để thỏa mãn.
Có h.am m.uốn thì quấn quýt, thì coi như chẳng quen .
“Chu Luật Trầm.”
Cô khẽ gọi tên , giọng điệu mềm mại nhưng mang theo chút trách móc.
Chu Luật Trầm dừng chân.
Những đàn ông ăn mặc chỉnh tề theo cũng đồng loạt .
“Sao ?” Giọng nhẹ nhàng vang lên.
“Giả vờ như quen ?
Lấy thẻ của .” Cô mở túi, lục tìm một lúc, đưa chiếc thẻ .