“Trước đây  từng uống say và hứa với  thiếu gia nhà họ Tạ sẽ tặng   tượng sư tử đá ở cổng nhà , nhưng cuối cùng cũng chẳng thực hiện.” Thẩm Tĩnh bổ sung.
Chu Luật Trầm bật  chế nhạo:
“Ngốc.”
Cô cố ý siết chặt hai chân quanh eo , như để trả đũa.
Thẩm Tĩnh đẩy trách nhiệm:
“Không  , là   dụ  uống rượu.”
Nghe , Chu Luật Trầm nâng eo cô lên để giữ chắc, ánh mắt ánh lên chút mơ màng của men rượu:
“Ba , chờ Xixi…”
Chưa từng nghĩ rằng giọng Quảng Đông của    sức hút đến thế, phong thái ngắn gọn, mạnh mẽ đầy thu hút.
Thẩm Tĩnh ngạc nhiên:
“Sao   câu đó?”
Đây chẳng  là câu  của một tiểu thư con nhà tài phiệt ?
Cô lục  trí nhớ, nhưng chẳng nghĩ     gì để   câu  .
“Mau ,    ?”
Chu Luật Trầm  trả lời rõ ràng, chỉ đặt cô xuống.
“Xa quá ?”
Ba từ ngắn gọn, nhưng  như đang chờ cô quyết định rời .
Thẩm Tĩnh  đầu, nhún vai:
“Không xa.
Xem như dạo bộ buổi sáng rèn luyện sức khỏe.
Với , mì của  vẫn đang đợi ở nhà.”
Chu Luật Trầm tựa   cửa xe, ánh mắt nghiêng theo bóng cô rời .
Trong vài giây, đôi mắt   chút cảm xúc, chẳng vui cũng chẳng buồn.
Anh nhận chai nước khoáng từ tay Trang Minh, vặn nắp uống một ngụm.
Trang Minh nghĩ,  lẽ men rượu vẫn  tan, nên   mới  thể dỗ cô  về.
Trang Minh  hỏi, chỉ  nhiệm vụ bảo vệ an  cho .
Ở cạnh   lâu, chứng kiến  và Thẩm Tĩnh trải qua bao  cãi vã, hờn dỗi,   thấy quá nhiều, đến mức vô thức để tâm.
Có câu: “Đàn ông thường mê đắm những  phụ nữ  yêu .”
Càng  yêu, càng khiến họ day dứt.
Chẳng trách Thẩm tiểu thư dễ  thiết với Tôn Kỳ Yến.
Vì Tôn Kỳ Yến là  đàn ông   khác biệt với Chu nhị công tử.
 
Tại nông trại.
Khi Thẩm Tĩnh  , Tôn Kỳ Yến  dậy từ lâu.
Tô mì  bàn   đổ  thùng rác.
“Nát hết .”
Thẩm Tĩnh tỏ vẻ tiếc rẻ:
“Để em nấu .”
 Tôn Kỳ Yến  chuẩn  sẵn bữa sáng, như thể đoán  cô sẽ  về.
Trong lúc ăn,  đưa cho cô chiếc thìa:
“Anh   ngoài  việc, em  thể tự lo  ?”
Thẩm Tĩnh gật đầu.
Cô  hỏi,  cũng  , chỉ lặng lẽ  cô vài giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/si-me/chuong-329.html.]
Cô dường như  quên hết  chuyện đêm qua,  nhắc ,  lẽ để tránh sự gượng gạo giữa hai .
Hoặc,  lẽ cô  gặp Chu Luật Trầm và đoán  chủ nhân chiếc xe  nhà tối qua là ai.
Cô  thấu ý đồ của  .
Thẩm Tĩnh vốn thông minh,  khó để đoán .
 cô  so đo, vẫn trò chuyện với Tôn Kỳ Yến như thường.
Nghĩ đến điều đó, khi Tôn Kỳ Yến  lưng định rời , Thẩm Tĩnh  bất giác hỏi:
“Kỳ Yến,    gì ?”
Tôn Kỳ Yến mỉm , dáng vẻ lịch lãm:
“Giúp chị  xử lý chút công việc.
Trước đây chị  từng là khách hàng của em, em còn nhớ ?”
Thẩm Tĩnh  khi nhấp một ngụm cháo:
“Nhớ chứ, là khách hàng lớn nhất của em.
Chị gái  hiền lắm, giống hệt  .”
Anh khéo léo chuyển chủ đề, dặn dò:
“Đừng chạy lung tung.
Cần gì thì bảo  giúp việc  mua.”
“Biết .”
Tôn Kỳ Yến cầm chìa khóa xe:
“Anh  đây.”
Cuộc sống giữa Thẩm Tĩnh và Tôn Kỳ Yến vẫn bình lặng như  khi.
Ban ngày  thường  ngoài, khi trời tối   về.
Đôi khi cô chờ  cùng ăn cơm, nhưng nếu đói thì cũng  đợi.
Anh luôn báo  thời gian sẽ về nông trại.
Cô ít khi  ngoài, chỉ thường ghé chợ nhỏ gần đó mua rau cải và trái cây.
Hội nghị cuối cùng tại New York kết thúc  ngày 6 tháng 1, theo giờ địa phương.
Tại hội trường, Thẩm Tĩnh vẫn   thấy Chu Luật Trầm.
Cô  thích quan sát hội trưởng Chu trong những cuộc đàm phán giữa các nhà tư bản quốc tế, khi  thể hiện sự nhạy bén, kiểm soát cục diện và nắm giữ tiếng  quyền lực.
Cũng nhờ , cô hiểu   đây  từng mê đắm điều gì ở .
Chính là dáng vẻ nghiêm túc khi  việc.
Phong thái điềm tĩnh, đĩnh đạc,  hề d.a.o động.
Nếu bỏ qua thái độ chơi bời tình cảm của , thì gần như  thể tìm thấy khuyết điểm nào.
Hội nghị kết thúc, các thành viên nghị viện EMEAP tuyên bố thành công,  về  định hệ thống tài chính  cầu, về ngăn ngừa rủi ro tài chính nghiêm trọng.
Thẩm Tĩnh chỉ  thể vỗ tay theo.
Khi rời hội trường, cô bất ngờ  thấy Trang Minh xách theo một chiếc hộp bảo mật, rời  từ lối bên  của tòa nhà nghị viện.
Nghe Blayreau :
“Đừng  nữa.
Trong tay vệ sĩ đó là thứ  bí mật.”
Thẩm Tĩnh  trêu:
“Chuyện thế  mà tiết lộ cho  thì chán lắm.”
Blayreau đùa:
“Thật   cũng   là gì, cô đoán xem?”
Cô  , chỉ cúi đầu đặt vé máy bay về nước, nghĩ xem sẽ  chơi  trong hai ngày cuối.
Vừa bước  khỏi tòa nhà, cô  thấy vài   về một vị tài phiệt nước láng giềng  gặp nguy hiểm ngay khi rời Manhattan.