Khoảng cách gần như ,  bất giác ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô.
“Trẻ con  bao giờ  dối, thơm đến c.h.ế.t .”
Giọng  của  và cô đều trầm thấp, bước chân đồng điệu, chậm rãi.
Trên con phố tĩnh lặng trong đêm khuya, chỉ còn  và cô bên .
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng hai   cạnh , trông đầy ám .
Thẩm Tĩnh đôi khi sẽ trách mắng Chu Luật Trầm, thậm chí sẽ cằn nhằn, véo tay .
Thỉnh thoảng, cô còn nghịch ngợm kéo chiếc khăn quàng cổ của .
Anh mơ hồ nhớ , mỗi khi đông về, Thẩm Tĩnh  thích quàng chiếc khăn lớn.
Mỗi  gặp , cô cúi đầu , cằm giấu trong khăn quàng, vẻ  dịu dàng  khiến  khác xao xuyến.
Vài phút , một chiếc xe chạy qua, Chu Luật Trầm khẽ đẩy eo cô, dẫn cô sang bên .
“Nhìn đường .”
Bị đẩy  đau, Thẩm Tĩnh nhăn mặt, “Đường rộng thế , ai mà đ.â.m   .”
Chu Luật Trầm chẳng buồn để ý cô đau  , cũng  dỗ dành, chỉ buông hai chữ nhẹ bẫng: “Kẻ say.”
Thẩm Tĩnh phản bác: “Khu  quản lý nghiêm ngặt nhất, ai dám lái xe say rượu chứ?”
Chu Luật Trầm hiểu rõ, nhưng  buồn tranh cãi.
Thẩm Tĩnh nghiêng mặt  ,  đùa: “Anh cõng     ?”
Được ?
Chu Luật Trầm nhíu mày,   giãn : “Cõng em thì   gì?”
Vẫn là ,   từng cho  mà  nhận , quen thói chiếm giữ.
 Thẩm Tĩnh cũng chẳng dễ dàng nhượng bộ: “Anh   xem, nếu dễ thực hiện thì  sẽ cân nhắc.”
Ánh mắt Chu Luật Trầm đầy vẻ lười biếng: “Em tổ tông của  .”
 ,    cúi  cõng cô  chứ.
Tất nhiên, Thẩm Tĩnh  thật sự mong đợi, chỉ là  đùa.
“Đi xa quá , chân  mỏi.” Cô lấy điện thoại  xem tin nhắn, “  gọi xe .”
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng  xong, Chu Luật Trầm  bắt đầu khó chịu, giọng lạnh băng: “Còn  thì ?”
Thẩm Tĩnh ngó quanh,  mới nhớ : “À, tài xế nhà  hình như  ,  tự gọi tài xế đến đón .”
Anh kéo khóe môi, bật  một tiếng  lạnh, giọng  đậm chất cố chấp: “ hỏi em, còn  thì ?”
Cái gì mà  thì ,  thì  chứ?
Anh   vệ sĩ ?
Ánh mắt   cô ngày càng sâu sắc: “Thẩm Tĩnh, em   bỏ  ở đây?”
Ngay lúc đó, Thẩm Tĩnh cảm thấy mệt mỏi: “Không  là về nhà ngủ ?
Nhị công tử   từ nhà cũ họ Tạ đến Cổ Lầu xa bao nhiêu ?
  chịu nổi nữa ,   nữa,  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/si-me/chuong-346.html.]
Vừa , cô giơ hai tay, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay  đang cầm cán ô.
Đôi mắt  long lanh như nước, ánh lên vẻ đáng thương, cả  mềm mại như chẳng còn sức lực để  thêm hai ba cây  nữa.
Chu Luật Trầm dừng bước, giọng  lệnh thiếu kiên nhẫn: “Tự nhảy lên đây.”
Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của ,  thậm chí còn  cúi .
Thẩm Tĩnh cảm thấy mơ màng.
Anh thật sự định cõng cô ?
Giữa màn đêm giao thừa dịu dàng như thế .
Cô nhận lấy chiếc ô từ tay , che cho cả hai , ngoan ngoãn leo lên lưng Chu Luật Trầm.
Anh đón lấy cô một cách vững vàng,  chút khó khăn.
Thật kỳ diệu,  đầu tiên cô   khác cõng.
Tấm lưng rộng, cứng cáp, thẳng tắp của , gò má cô áp lên bộ vest, chất liệu vải mềm mại, thoang thoảng hương thơm đặc trưng của  – một quý công tử phong độ, lịch lãm.
Cơn tuyết càng rơi dày hơn, họ  đến Thập Sát Hải ở kinh thành.
Người phụ nữ   lưng Chu Luật Trầm khẽ đặt cằm lên vai : “Chu Luật Trầm, chúng  rẽ sang Tây Đại Nhai  ?
  xem lá cờ đỏ bên đó, đỏ rực, khiến   cảm thấy tôn kính.”
Đi qua con phố đó là đến gần nhà họ Chu.
Bàn tay  giữ lấy bên trong đầu gối cô, giọng  pha chút ý : “Được, cố ý trêu   ?”
Theo hiểu  của Thẩm Tĩnh, Chu Luật Trầm thừa sức để cõng cô thêm một đoạn nữa.
Cô bất ngờ hôn lên cổ  một cái, giọng nũng nịu: “Anh cõng thêm chút nữa  ?
Chẳng    đủ sức .”
Chỉ với một nụ hôn như , Chu Luật Trầm cảm thấy  như điên mất, cõng một  phụ nữ qua Tây Đại Nhai chỉ để ngắm cờ.
Suốt đường , Thẩm Tĩnh huyên thuyên  ngừng, còn  thì đáp lời  thưa thớt, hầu như chỉ  cô  còn  im lặng.
Sự hứng khởi  khiến Thẩm Tĩnh quên mất rằng con đường  dẫn về tứ hợp viện nhà họ Chu.
Cuối cùng.
Khi  đến nơi, Chu Luật Trầm cõng cô thẳng về tứ hợp viện.
Cô vẫn đang hào hứng kể về những bao lì xì nhận  năm nay,  rằng  là  lì xì nhiều nhất,  còn lì xì đầu tiên.
Chưa đầy mười phút , họ  qua hồ, băng qua cây cầu phẳng, tiến  con hẻm nhỏ và dừng  cổng tứ hợp viện nhà họ Chu.
Lúc , nét mặt của Thẩm Tĩnh lập tức đơ .
Cô mải mê  chuyện mà  nhận  họ  đến nhà họ Chu từ lúc nào.
Ngay lập tức, cô vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Chu Luật Trầm.
Nếu để  nhà họ Chu  cô cưỡi  lưng quý công tử của họ, chắc chắn họ sẽ lột da cô mất.
Cô bối rối lùi  vài bước: “   .
Ngày đầu năm mới,  còn  chuẩn  quà cho ông bà .”
Chu Luật Trầm bình thản : “Em nghĩ em  thể tặng gì?”