Thế , cho cô con .”
Thanh Trúc giơ năm ngón tay: “Năm mươi linh thạch trung cấp.”
“Rắm thối!”
Giản Hành Chi mắng to: “Chỉ năm mươi linh…”
“Bịt miệng y !” Thanh Trúc trừng mắt sang, gã sai vặt bên cạnh lập tức bịt miệng Giản Hành Chi bằng một phù chú phong bế.
Giản Hành Chi lạnh mắt, chòng chọc bóng lưng Thanh Trúc.
Thanh Trúc tiêu .
Tần Uyển Uyển nghĩ.
Nàng ho khẽ, bụng nhắc nhở: “À ừm… Ông chủ, cũng chỉ cho ông thôi, ca ca nhà vài tật , sợ ông mang về, đến lúc đó gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Thanh Trúc lớn: “Ta là tu sĩ Kim Đan, dựa ca ca nửa tàn phế của cô mà cũng khiến gặp nguy hiểm?”
“Ông lòng tin là .”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vươn tay: “Đưa tiền đây.”
“Ưm ưm ưm ưm!”
Giản Hành Chi Tần Uyển Uyển vươn tay, mở to mắt, sức vùng vẫy.
Đáng tiếc y gãy xương, miệng bịt, sự vùng vẫy của y chỉ thể thể hiện bằng cách chớp mắt liên tục.
Tần Uyển Uyển cố ý y.
Sau khi nhận tiền của Thanh Trúc, nàng đáp lễ: “Vậy chúc ông chủ bình an, kinh doanh phát đạt.”
“Không dám.” Thanh Trúc chắp tay: “Ta cũng chúc cô nương vạn sự như ý.”
Hai chào một phen, Tần Uyển Uyển cho phép tạm biệt Giản Hành Chi cuối.
Nàng tới bên cạnh Giản Hành Chi, thì thầm: “Sư phụ, mua y phục mới, cảm tạ tiền bán của sư phụ.”
Dứt lời, nàng lau nước mắt, thống thiết : “Ca ca, di.
Bất kể là kỹ nam hoa khôi, mãi mãi là hùng trong lòng Uyển Uyển.
Anh hùng…” Tần Uyển Uyển kiềm chế nổi nụ : “Tạm biệt.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển vẫy túi tiền, xoay bỏ .
Trước khi , nàng vẫn lo lắng: “38, cứ như thế chứ?”
“Hệ thống khuyên cô lúc nên tạm thời rời .”
38 đáp đấy: “Căn cứ kiểm tra đo lường, Giản Hành Chi đến Phong Nhã Lâu.”
Tần Uyển Uyển , yên tâm gật đầu.
Giản Hành Chi đời trong trí nhớ Tần Vãn sống phây phây đến cuối cùng, một phàm nhân như y cũng thể sống sót, lý nào Giản Hành Chi xảy chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-103-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Nàng yên tâm rời , thậm chí nhớ đến ánh mắt cuối cùng ăn thịt của y, nhịn bật thành tiếng.
Giản Hành Chi chòng chọc bóng lưng Tần Uyển Uyển, nếu như ánh mắt thể g.i.ế.c , hẳn bấy giờ Tần Uyển Uyển vạn tiễn xuyên tim.
Tên nghịch đồ , dám bán y ở đây chỉ vì năm mươi linh thạch tầm thường.
Y chỉ trị giá năm mươi linh thạch thôi ?!
Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.
Y nhắm mắt , ngưng tâm tĩnh khí, vận hành tâm pháp.
Đợi đấy, đợi y nối xương xong, xem y đập nát Phong Nhã Lâu !
Rồi y cướp năm mươi linh thạch trở về, đó là tiền của y!
“Chủ nhân, ngài đừng tức giận quá.” 666 cảm nhận cơn phẫn nộ của Giản Hành Chi, vội vàng dỗ dành y: “Mặc dù quá trình mấy hài lòng, nhưng dù gì ngài cũng Phong Nhã Lâu, bắt đầu bước nhiệm vụ đầu tiên.
Đây cũng là chuyện đấy!”
“Ta Phong Nhã Lâu ?!”
Giản Hành Chi tức đến hồ đồ: “Ta thèm 500 điểm tích lũy , nhiệm vụ !”
“Chủ nhân…” 666 gượng : “Không nhiệm vụ , ngài nghĩ thoáng một chút.”
666 khuyên nhủ Giản Hành Chi suốt đường .
Giản Hành Chi khiêng về Phong Nhã Lâu.
Y cửa, nhiều thanh niên trẻ tuổi đều chạy tới xem, dường như tò mò.
Mê Truyện Dịch
Thanh Trúc đuổi đám , sai gọi thầy thuốc, đó múc nước tới rửa mặt cho Giản Hành Chi.
Gương mặt sạch sẽ của Giản Hành Chi lộ , chúng nhân rùng .
Thanh Trúc vỗ tay, hào hứng reo: “Có hoa khôi !”
Những thanh niên khác , cuối cùng chẳng nổi một câu.
Nếu như chỉ xinh , bọn họ còn chỗ soi mói, nhưng tướng mạo Giản Hành Chi quả thật là thần tiên hạ phàm, ngay cả lời khó mà bọn họ cũng chẳng .
“Trông nom cho kỹ.” Thanh Trúc vui mừng thôi: “Bảo đại phu chớ tiếc tiền, thuốc gì cứ dùng, y bắt buộc kịp tham gia buổi bầu cử hoa khôi tối mai.” Thanh Trúc hí hửng lau mặt cho y: “Thật quá hời.”
Nói xong, Thanh Trúc ngoài, căn dặn một thiếu niên mặc y phục hồng phấn cạnh cửa: “Hoan Hỉ, chăm sóc ca ca cho , đều trong lâu , đừng bộ dạng trinh tiết liệt nam nữa.”
“Vâng.”
Hoan Hỉ giống như cam tâm, cúi đầu đáp.
Đợi Thanh Trúc dẫn rời , Hoan Hỉ lập tức đổi sắc mặt.
Y bên cạnh Giản Hành Chi, chằm chằm mặt Giản Hành Chi một lát, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng cho rằng khuôn mặt là lắm, ai hoa khôi trong lâu, chỉ xem mặt thôi .”
Giản Hành Chi hiểu y đang gì, hờ hững dời mắt, quan sát bốn phía vận hành tâm pháp.
Hoan Hỉ thấy Giản Hành Chi để ý tới , nghĩ y khinh thường , bèn châm biếm: “Ngươi khinh , còn khinh ngươi đấy.