Ta còn tưởng và con quen lâu, cùng trải qua sinh tử, cũng coi như sư đồ tình thâm, ngờ con bạc bẽo như thế.
Cố Bắc Thành.” Giản Hành Chi nghiến răng: “Con thật tàn nhẫn!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng mà, chẳng cả, những cần nàng cứu, phỏng chừng còn úp nồi nàng.
Tần Uyển Uyển , Giản Hành Chi cau mày: “Sao ? Tự đuối lý ?”
Mê Truyện Dịch
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển tủi : “Người xem xem, bây giờ rốt cuộc cần cứu là cứu ?”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên chỉ một vòng: “Một đêm gặp, thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ.
Nếu năng lực cỡ mà còn c.h.ế.t ở đây, tới thì gì? Ta tới chẳng chịu c.h.ế.t ? vẫn tới mà!”
Tần Uyển Uyển xoay chuyển lời , nhớ đến hành động vĩ đại của mà tự bội phục bản : “Biết rõ nếu sư phụ xảy chuyện, tới chẳng qua chỉ là chịu chết, nhưng vẫn lo lắng cho , tới Phong Nhã Lâu thăm dò thế nào.
Hành động như đúng là sinh tử tương giao, đôi bên cùng hướng, dũng tột cùng! Sư phụ.” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, giơ nắm đ.ấ.m giữa trung: “Ta dũng cảm ?”
Giản Hành Chi Tần Uyển Uyển đến ngu , tất cả kỹ nam tại đây đều b.ắ.n ánh mắt sùng bái về phía Tần Uyển Uyển.
Nếu hải lúc nãy thấy bộ dạng cắm đầu chạy vun vút của nàng, bọn họ cũng suýt tin .
“Con…”
Giản Hành Chi cứ cảm thấy đúng chỗ nào, nhưng .
Y ngập ngừng chốc lát Hoan Hỉ vội vã chạy : “Chủ nhân, mau chuẩn , hai nữa là tới ngài .”
Nghe , Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bên cạnh, lạnh giọng lệnh: “Sắp xếp .”
Tần Uyển Uyển kịp phản ứng thấy Giản Hành Chi xách vạt áo, dẫn vội vã chạy phòng, gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đây.”
Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn chạy , sững sờ Giản Hành Chi bàn trang điểm, đám đàn ông mặt mày sát khí nãy bắt đầu chưng diện cho y.
Y đưa chân cho một sơn móng, vươn tay cho hai khác đeo vòng, ngẩng đầu cho một đánh phấn mắt, tóc một khác giữ trong tay, dùng gậy sắt nung nóng uốn tóc.
“Đợi lát nữa, Hoan Hỉ dẫn con xuống sảnh, sẽ đoạt lấy hoa khôi để quản gia phủ Thành chủ trúng, tiến phủ Thành chủ.
Lúc đó, con chạy ngăn cản.”
“Sau đó thì ?” Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng kịch bản của .
Giản Hành Chi ngậm son giấy, nghiêng mặt cho khác đánh má hồng, nghiêm túc căn dặn: “Sau đó, con đả thương, nhanh chóng chạy trốn.
Trước khi chạy, con nhớ hô to con nhất định sẽ trở cứu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-109-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
“Ta kêu như …” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Nhằm mục đích gì?”
“Để bọn họ tăng cường phòng thủ!” Giản Hành Chi một cách đương nhiên, hề cảm thấy bên trong bất cứ vấn đề logic nào: “Chờ khi phủ Thành chủ, con tới cứu , đó họ bắt, trở thành tù nhân của họ!”
“Sau đó thì ?”
“Sau đó sẽ cố gắng cứu con.
Con yên tâm, sẽ để con c.h.ế.t .”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng mà, nàng úp nồi .
Nói xong, Hoan Hỉ vọt : “Chủ nhân.” Y vội vội vàng vàng chạy tới mặt Giản Hành Chi: “Đi thôi, sắp tới .”
“Đi!”
Giản Hành Chi dậy, xách váy dẫn đám xông ngoài.
Tần Uyển Uyển ngây chốc lát, vội vã đuổi theo Giản Hành Chi ngoài: “Sư phụ, chúng lăn lộn như thế nửa ngày, rốt cuộc để gì?”
“Vào phủ Thành chủ đó.” Giản Hành Chi nàng: “Ta lẩn , con .”
Bằng phương thức bắt bỏ tù hả???
Tần Uyển Uyển đầu đầy chấm hỏi, đề xuất chất vấn đối với tình tiết bất hợp lý : “Vậy chúng thẳng đó ? Sao quanh co như thế?”
“Con hỏi tiểu tinh linh .” Giản Hành Chi dẫn nàng đến hậu đài, đàn ông đang đánh đàn sân khấu.
Tần Uyển Uyển y cũng vì nhiệm vụ, nàng lên sân khấu, cố gắng lấy thêm thông tin: “Được , chúng chia binh hai hướng.
sư phụ, thuộc hạ của xử lý thế nào?”
“Xử lý?” Giản Hành Chi đầu, dàn kỹ nam phía y lập tức quỳ một hàng, rưng rưng nước mắt y: “Chủ… chủ nhân…”
“Ôi trời, câm miệng, g.i.ế.c các .” Giản Hành Chi khoát tay, xoay mặt sân khấu: “Chờ lấy hoa khôi .”
“Hoa khôi?”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển nhận chuyện gì hợp lý, nàng xoay đầu đàn ông đánh đàn phong nhã bục, đột nhiên nhớ : “Sư phụ, định biểu diễn cái gì để đoạt lấy hoa khôi?”
“Đương nhiên là tuyệt kỹ độc môn của .
Con yên tâm.” Giản Hành Chi vỗ vai Tần Uyển Uyển: “Mỗi biểu diễn, cả sảnh đường đều reo hò.
Sư phụ cái gì cũng mạnh, đoạt lấy hoa khôi chỉ là một cái nhấc tay.