“Sư phụ, từng thể bỏ cuộc.
Người xem, xương sườn cũng gãy mấy , sách thì ?”
Tần Uyển Uyển xong phấn khích, vén tay áo: “Thế , lấy sách cho .
Tu luyện là nhờ cố gắng, sách cũng .
Sư phụ, chờ .”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển tức khắc dậy, gọi Nam Phong, hào hứng tìm Thúy Lục xin lệnh bài xuất phủ, chạy thẳng tới nhà sách.
Nàng đến nhà sách lớn nhất Quỷ Thành, biển sách mênh mông, lòng tràn ngập kho.ái cảm báo thù.
“Ông chủ.” Tần Uyển Uyển lôi hết gia tài, hào hứng hô to: “Mang hết văn tập thi tập vạn năm ở Tu chân giới đây cho !”
***
Lời tác giả :
Tần Uyển Uyển: “Người dạy đánh , dạy sách.
Đây là tình sư đồ nhất ? Một cây xương sườn, nghìn năm thi tập, học nào.”
【 Vở kịch nhỏ 】
Tần Uyển Uyển: Sư phụ , thích chơi solo, cần bảo vệ!
Giản Hành Chi: Ta ! Con bậy!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ , học hết thi tập mấy vạn năm!
Giản Hành Chi: Ta ! Con im miệng!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ , dám thách đấu thơ với Văn Khúc Tinh, nếu thua sẽ tự vẫn!
Giản Hành Chi: Ta ! Ta dám!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ , cưới !
Giản Hành Chi: Ta ! Ấy đúng, cái .
Ông chủ nhà sách tất cả thi tập, chỉ vài thi tập văn tập yêu thích bán chạy, nhưng cũng gần hơn nghìn bản.
Tần Uyển Uyển mang hết linh thạch Giản Hành Chi bán mua sách, gom cả túi Càn Khôn.
Túi Càn Khôn chứa nổi, nàng bảo Nam Phong chở.
Lúc nàng vác hơn nghìn quyển sách về phủ Thành chủ, Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường đang nghiên cứu địa hình Thành chủ.
Tần Uyển Uyển hào hứng chạy , hô to: “Sư phụ! Ta mua sách về !”
“Ờ.”
Giản Hành Chi thờ ơ: “Con đặt đấy .”
“Sư phụ, đừng tán gẫu với Tạ đạo quân nữa.” Tần Uyển Uyển gọi y: “Việc quan trọng nhất hiện giờ là sách, sợ kịp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sinh-ra-de-lam-nu-phu/chuong-128-phu-quan-ta-la-ke-thu-chet-tiet.html.]
Giản Hành Chi , nhíu mày: “Chỉ mấy quyển…”
Lời còn dứt, y thấy Tần Uyển Uyển bắt đầu đổ sách.
Tần Uyển Uyển đổ, Nam Phong ở đằng nhanh nhẹn chỉnh lý.
Mấy nghìn quyển sách trút hết , nháy mắt đầy ắp gian phòng.
Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường ở cửa trố mắt núi sách.
Tần Uyển Uyển bước tới mặt Giản Hành Chi, tha thiết : “Sư phụ, căn cứ mức độ hiểu của và Nam Phong đối với , trở thành đàn ông Hoa Dung yêu nhất thì ít nhất học thuộc hết đống sách .
Ở đây bảy nghìn quyển, một ngày một nghìn quyển, tin chắc chắn .”
“Một ngày một nghìn…” Tạ Cô Đường khó tin : “Hình như quá sức thì ?”
“Không, Tạ đạo quân.” Tần Uyển Uyển giải thích: “Ngài sư phụ là ai .
Sư phụ là nhất thiên hạ, chỉ bảy nghìn quyển sách mà thôi, chẳng quá sức chút nào!”
“Nếu như …” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Quá sức thì ?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển đầu y: “Người nghĩ , từng là kẻ yếu đuối vô dụng cỡ nào.
Dưới sự dạy dỗ của , hiện giờ thể đánh tới gãy xương, đời chuyện gì là cố gắng mà ? Sư phụ, lấy gương, thể lúc dạy thì bảo cầu tiến, tự học thì lười biếng .
Hơn nữa, chẳng chỉ bảy nghìn quyển sách , lấy cường độ thần thức của , đừng bảy ngày, một ngày là thể học thuộc !”
Mê Truyện Dịch
Tần Uyển Uyển chụp từng chiếc mũ to đùng xuống, Giản Hành Chi chống đỡ nổi, chỉ thể gắng gượng gật đầu: “Một ngày vẫn quá sức, vi sư sẽ tận lực thử xem.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nắm tay y, ánh mắt ngập tràn sùng bái: “Trên đời chuyện gì mà , chắc chắn thất vọng đúng ?”
“Con xem trọng vi sư quá .”
Giản Hành Chi run rẩy trong lòng: “Thật chỉ là một kiếm tu bình thường.”
“Sư phụ chớ xem nhẹ chính .” Tần Uyển Uyển giơ tay lên bịt miệng Giản Hành Chi: “Trong lòng , là giỏi nhất.
Chúng thể tìm Ngọc Linh Lung đều dựa .
Người sách , và Tạ đạo quân ăn cơm.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển hào hứng gọi Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, chúng ăn dê nướng nguyên con!”
“Đợi …”
Giản Hành Chi kịp gọi bọn họ , Tần Uyển Uyển vui vẻ kéo Nam Phong và Tạ Cô Đường .
Y một biển sách núi sách thì thào: “Ta cũng ăn dê nướng nguyên con…”
Vứt dứt lời, hệ thống “ting” một tiếng:
【 Nam phụ và nữ chính tiếp xúc mật, +5 điểm tích lũy.
Xin ký chủ tiếp tục cố gắng, góp một viên gạch đào hoa cho nữ chính! 】